Đỗ Sơn tay trắng trở về, làm Lý thị tức giận tới mức khó thở, nhờ có Ngô bà tử rót một chén dịch mật rắn Tứ Xuyên đã làm trước đó, lúc này mới tốt hơn nhiều .Bà ta xác thực bị bệnh, năm trước nhiễm phong hàn cho tới bây giờ còn chưa khỏi, ban đêm ho khù khụ ngủ không yên, ban ngày cả người chán chường, thân mình tựa như bùn loãng.
“Haiz, đại nhi tử kia thật là khắc tinh của ta mà” Lý thị vỗ mép giường , “Nhìn đi , lúc trước trở về thăm ta bệnh liền nghiêm trọng, đứa nhỏ này quả nhiên từ khi ra đời liền khắc ta mà , lúc sinh nó ra đã suýt nữa mất mạng ”
Ngô bà tử vỗ nhẹ phía sau lưng bà ta, “Lão thái thái đừng nóng giận , đại phu nói, giận sẽ thương gan , sẽ làm hư hỏng thân thể của mình đấy ”
Lý thị không để ý tới , tự lo tự nói , “Sau khi sinh nó hai năm ta vẫn bệnh nhỏ liên miên , tới khi mang thai Đường Nhi mới khá hơn , sau này gặp một thuật sĩ , ông ta bấm ngón tay tính toán , mọi thứ đều chuẩn , từ đó về sau ta không thân cận với Hiển nhi nữa ,” Bà thở dài , “Thế nhưng hài tử càng lớn càng hiểu chuyện , hiểu được ta không thích nó , luôn tự mình ra đồng làm việc cùng cố nông, ruộng của nhà nó cũng thu dọn gọn gàng , nếu thấy ta không thoải mái sẽ càng cẩn thận hầu hạ , cõi đời này không còn hài tử hiếu thuận hơn nó. ”
Bà nói không biết là buồn bực hay là căm hận , nhắm mắt lại dựa vào gối dựa ở trên giường, chậm rãi nói: “Ngày ấy ta không nên cho nó đi Nam Động thôn thu khoản bạc trắng kia ”
Ngô bà tử lẳng lặng nghe , lúc này nhẹ giọng nói: ” Có một số việc đều không tránh được , lão thái thái đừng nghĩ ngợi nhiều . ”
Lý thị bỗng nhiên lại mở to mắt nhìn , “Nó lớn như vậy chưa từng ngỗ nghịch ta bao giờ, từ lúc đi thôn Nam Động trở lại thì trở nên như vậy , nói dẫu thế nào cũng phải cưới nữ nhân kia, bà nói xem, có phải nó trúng tà tinh rồi phải không? ”
Ngô bà tử không biết nên mở miệng trả lời thế nào , đành hơi thở dài .
” Ta biết ngay nữ nhân kia chẳng phải thứ tốt lành gì mà, nhưng Hiển nhi lớn như vậy trước giờ chưa từng xin ta , cuối cùng ta vẫn mềm lòng đồng ý rồi ”
Lý thị nheo mắt lại , “Nó quả thật tàn nhẫn, sinh mấy đứa trẻ đều như nó , không một đứa nào dễ nói chuyện”. Bà càng nghĩ càng căm tức , vốn tưởng rằng Đỗ Sơn nói chuyện Triệu thị vụng trộm với người ra trước mặt mọi người, bại hoại thanh danh nữ nhân kia, làm cho nó bị những hài tử kia căm ghét, kết quả trái lại bởi vậy mà nhà nó đoàn kết hơn.
Giống như như lúc trước vậy, Đỗ Hiển tin tưởng nó, ngay cả mạng cũng không cần nhào lên cản mấy cây gậy.
Bà thở hổn hển, không biết nữ nhân kia cho con trai bà uống thuốc gì, mê muội tới mức nón xanh cũng chịu đội.
“Đồ không biết xấu hổ, lúc trước Hiển nhi dập đầu cầu xin ta vỡ cả đầu, ta mới căn dặn mấy đứa con trai chớ nói ra vụ bê bối này, nó lại không cần, thật sự coi mình trong sạch chắc, ngươi đi gọi Đường Nhi tới đây, ta sẽ để cho tất cả người trong thôn đều biết được bộ mặt thật của nó ”
Ngô bà tử sửng sờ, hết lòng khuyên bảo, nhưng khi nhìn đến gương mặt đó của Lý thị, đành phải yên lặng trả lời một tiếng lui ra.
Lại nói tới Đỗ Hiển sau khi ngất xỉu, cả nhà đang trông coi, đại phu mới tới thăm, nói là ưu phiền công tâm, nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh dậy, lại mở một tờ phương thuốc.
Đỗ Tiểu Ngư an ủi Triệu thị, “Phụ thân chắc chắn không có chuyện gì đâu, hay là mẹ đi ngủ đi, con cùng nhị ca trông là được. “Bị chuyện hồi xế chiều ảnh hưởng tới, tinh thần Triệu thị chắc chắn bị thương rất lớn.
Đỗ Văn Uyên cũng khuyên như thế .
“Không sao, để mẹ trông, Văn Uyên còn phải đi thư viện, đi ngủ sớm một chút đi, Tiểu Ngư à, con phải chiếu cố ruộng dưa, đều đi đi. ” Triệu thị ôn nhu nói: “Mẹ rất khỏe.”
Làm sao có thể khỏe được chứ? Cái mũi Đỗ Tiểu Ngư cay cay, “Vậy con ở đây cùng mẹ, à ~ Phải rồi, con đi nấu chút mì ăn chung, nhị ca, huynh đi nhóm lửa giúp muội. ”
Triệu thị sửng sờ, giờ mới nhớ tới, “Đúng vậy, cơm tối còn chưa ăn đây này.”
“Mẹ cứ chờ đi, con cùng Tiểu Ngư đi nấu. ” Đỗ Văn Uyên ấn lại bả vai bà .
“Cũng được, cẩn thận phỏng tay.” Triệu thị căn dặn một câu.
Hai người bước vào nhà bếp .
Vừa mới vào nhà , Đỗ Tiểu Ngư xoay người đóng cửa lại , trên mặt lộ ra vẻ phẫn hận, “Thật không ngờ thái bà hung tàn như vậy, lẽ nào có thâm cừu đại hận với mẹ sao, lại dùng cách này vu hại mẹ, nhị ca, huynh nhớ kỹ đấy, sau này ngàn vạn lần đừng đi gặp bà ta , nếu như làm quan thì có thể đi , để bà ta dập đầu vài cái chịu nhận lỗi với mẹ. ”
Đỗ Văn Uyên cũng cực kỳ khiếp sợ câu chuyện năm đó , ngay lập tức gật đầu , “Việc đã đến nước này , ta đương nhiên sẽ không đi , chẳng qua sợ là cuộc sống sau này của mẹ sẽ không dễ chịu . ”
“Huynh nói là người trong thôn sẽ biết ư?” Đỗ Tiểu Ngư kinh hãi , cái gọi là miệng người xói chảy vàng , miệng lưỡi thế gian , lời đồn đãi có lúc đáng sợ hơn bất kỳ vật gì, nàng dừng lại chốc lát , “Mẹ rất kiên cường , hẳn là gánh chịu được , chẳng qua là nếu ai nói lung tung bị ta tóm được, ta sẽ đánh hắn rụng răng. ”
“Muội đánh thắng được ai hả? ” Đỗ Văn Uyên nhếch miệng cười , ” Việc này phải thương lượng với Ngô đại nương cho thỏa đáng . ”
Đỗ Tiểu Ngư gật đầu , “Chờ dùng cơm xong muội đi liền. ”
Nói xong, một người nhóm lửa một người nấu mì, thời gian đốt hết một nén hương thì bưng mì đến nhà chính.
Ba người từng người ăn , khẩu vị đều không tốt , may là Đỗ Hiển sau đó tỉnh lại , ngoại trừ đầu hơi choáng váng , còn lại không thấy bất thường chỗ nào, Triệu thị sắc thuốc bưng đút cho ông uống .
Đỗ Tiểu Ngư tranh thủ chạy tới nhà Ngô đại nương .
Đã là giờ Tuất, trong ruộng hoang yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang , hai nhà ngăn cách vài mẫu đất , Ngô đại nương không biết hôm nay Đỗ Sơn đến nhà bọn họ . Nàng gõ nhẹ cửa viện , chẳng mấy chốc Lô Pha kéo giày chạy tới mở cửa , vừa thấy đó là Tiểu Ngư , kỳ quái