Ngải Huy cảm thấy miệng mình chẳng khác gì miệng quạ đen.
Nghe được cái âm thanh dã thú rống dài kia, hắn liền cảm nhận được hiện tại đã đến thời khắc nguy cấp nhất.
Những điều hắn vừa mới nói với Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng không phải là ăn nói bừa bãi mà trong lời nói đó có rất nhiều điểm trong lòng không giải thích được. Trong lòng còn có rất nhiều điểm nghi vấn mà chưa có nói ra, nhưng tại thời điểm này, toàn bộ những nghi vấn đều không còn quan trọng nữa.
Theo âm thanh thú rống kia, hắn không thể nhận ra đó là dã thú gì nhưng lại có thể từ trong âm thanh đó nhận biết được sức mạnh con dã thú vô danh này với sức của bọn không thể nào chống lại được.
May ra chỉ có Chu huấn luyện viên mới có năng lực chống lại nó?
Hắn tại nơi rừng rậm hoang dã từng gặp qua rất nhiều hoang thú, nếu là hoang thú có thực lực cường đại, khí thế tất nhiên không thuộc loại tầm thường. Tựa như nhân loại người ở địa vị cao cao tại thượng, mỗi cái nhấc tay hở chân của họ nó tạo thành một loại khí chất cao quý mà thường dân không thể nào sánh được.
Luật rừng vốn đã tàn khốc, sự đấu tranh giữa dã thú với nhau lại càng trực tiếp. Vì bảo hộ địa bàn của mình, dã thú chưa bao giờ biết kín tiếng là gì, thú vương tàn bạo hiếu chiến là một điều hiển nhiên, phải như thế nó mới có thể từ trong tranh đấu trực tiếp giành giành được thắng lợi, ngồi lên vương vị.
Dã thú sinh tồn với luật rừng như vậy, sợ hãi trước nguy hiểm, e sợ đối với cường giả là bản năng của chúng.
Ngải Huy nhìn thấy rõ ràng, tại khi tiếng thú rống vang lên, đám dã thú đang vây công bọn họ, xuất hiện một sự hoảng loạn tuy nó chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn.
Chỉ trong nháy mắt đó, hắn liền nhận định, dã thú đang ở phía xa xa kia không phải thứ mà bọn hắn có thể chống lại.
Mà khi hắn nhìn thấy đám thú giống như thủy triều ở xung quanh bông nhiên tạo ra tiếng vang ” rầm rầm”, giống như tại một nơi khác mở ra cái miệng, chúng rời bãi loạn thạch một cách dồn dập, tất cả đã tản đi.
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ vui mừng, có điều tròng mắt Ngải Huy đột nhiên co rút lại, da lông trên người dựng đứng cả lên.
Mặt đất rải rác rất nhiều huyết nhục của động vật, những đã thú đã chạy trốn kia, thậm chí ngay cả huyết nhục mà chúng nó thèm thuồng nhỏ nhãi kia cũng không quan tâm. Đây là lần đầu tiên Ngải Huy chứng kiến, cảnh huyết nhục rơi vãi khắp nơi trên mặt đất.
Chỉ có một khả năng xảy ra, con hung thú kia đang tới gần phía này!
Đáng chết!
Sự sợ hãi tột độ làm các dây thần kinh trong đầu Ngải Huy rung động mãnh liệt. Hắn biết rõ lúc này cần phải đưa ra kế sách đối phó, nếu chờ đến lúc con mãnh thú kia phát hiện bọn họ thì mọi chuyện đã muộn rồi.
Làm sao bây giờ?
Hắn đang cố kiềm nén sự rung sợ đang diễn ra một trong tiềm thức hắn tìm cách khiến mình tỉnh táo trở lại, hắn liên tục nói với bản thân, rằng đây không phải là lần đầu tiên mình gặp phải tình huống như thế. Lúc ta tại hoang dã tình huống còn tệ hơn cả lúc này, khi đó không một ai bên cạnh, khi đó các Nguyên Tu đại nhân ở xung quanh chắc chắn không quan tâm ngươi chết hay sống, nhưng lúc này các phu tử lẽ nào lại trừng mắt nhìn ngươi tìm chết...
Trước đây mình làm thế nào để tránh thoát?
Ngải Huy có chút thẩn thờ. Tránh đi. . .
Đúng!
Tránh đi! Chỉ có tránh đi, mời có khả năng sống sót!
Tránh đi. . . Tránh đi. . . Thoát đi. . .
Bây giờ đầu óc Ngải Huy là một mảnh hỗn độn mọi toan tính xoay chuyển một cách chống mặt, hắn tỉ mỉ hồi tưởng lại hoàn cảnh lúc trước khi đó hắn củng lâm vào nguy hiểm, đúng rồi lúc mà cái chết sắp cận kề đó, mình đã bôi đầy bùn đất lên người, trốn ở trong nước bùn mới có cơ hội tránh khỏi tai nạn.
Có điều nơi đây lại không có nước bùn, hắn đảo mắt một vòng quan sát, xung quanh không có lấy một hạt bụi đất chứ đừng nói tới bùn đất, tất cả đều là nham thạch.
Nham thạch. . .
Ánh mắt Ngải Huy chuyển tới một khối nham lớn nhất, khối nham thạch đó cao ít nhất cũng mười mét, có góc chếch nhất định. Hai mắt Ngải Huy sáng ngời, lớn tiếng gọi: “Mọi người, tất cả đều đến phía dưới tản đá kia! Nhanh lên”
Mọi ai nấy đều mang vẻ mặt mờ mịt không hiểu.
Trong đầu Đoan Mộc Hoàng Hôn tràn đầy những suy đoán vừa rồi của Ngải Huy, trong đó một cái đã ứng nghiệm. Cục diện nơi đây chuyển biến khôn lường tình huống càng lúc càng trở nên nguy hiểm khiến lòng gã thấp thỏm không yên. Khi gã chứng kiến một Ngãi Huy lúc nào cũng lãnh tĩnh đến mức dị thường lại trở nên gấp ráp rối loạn, thoáng cái tinh thần gã trở nên cảnh giác.
“Toàn bộ đều đi qua, nghe theo lệnh của Ngải Huy!” Giọng Hứa phu tử cùng lúc vang lên, ông ta cũng cảm thấy lúc này Ngải Huy có phần khẩn trương. Tại trong ấn tượng của ông ta, Ngải Huy chưa từng có biểu hiện như thế.
“Phu tử, có thể dời khối nham thạch kia lại đây hay không?” Ngải Huy đưa tay chỉ vào một khối nham thạch có hình dạng mảnh dài với tư thế nằm ngang ở phía trước.
“Để ta.” Thôi tiên tử không một lời thắc mắc, nàng vung tay về phía tản đá từ trong tay áo bay ra một mảnh lụa hồng sắc, nó giống như một con rắn khổng lồ có điều rắn này không chậm chút nào lại rất nhanh nhẹn hoạt bát, tấm lụa linh hoạt luồn qua thân của tản đá lớn quấn chặt lấy nó.
Hô!
Tảng đá bay lên, chèn dưới cự thạch lớn nhất kia, vừa đúng tạo thành một phần không gian phong bế, ,