Chu Tiểu Hi mang theo lo lắng trong lòng, bay trên không trung bằng tốc độ nhanh nhất. Bởi vì hắn biết mọi người không kiên trì được lâu.
Cứ qua 200 dặm hắn lại dừng lại và chém ngã một thân cây để xem có huyết độc lan tràn đến chỗ đó hay không nhưng tất cả lõi cây đều là màu đỏ. Số lần thất vọng càng nhiều lên theo quãng đường một nửa Vạn Sinh Viên mà hắn đã bay qua.
Hắn không thể nào tưởng tượng được và cảm thấy hoảng sợ.
Vạn Sinh Viên rộng lớn vô biên trong mắt hắn đã hóa thành biển máu cuồn cuộn vô biên.
Vạn Sinh Viên bị huyết độc ăn mòn và thân thể hắn cũng không ngừng bị huyết độc ăn mòn. Huyết độc lại như một con quái vật đang không ngừng lớn mạnh bằng cách nuốt chửng nguyên lực của hắn.
Hắn cắn răng liều mạng mà bay nhưng lại phát hiện ra rằng Vân dực càng ngày càng không có sức, càng bay chậm.
Trong lòng hắn cảm thấy thê lương và hơi tự giễu nếu anh em bên trong bộ thấy tốc độ này của mình thì chắc chắn sẽ cười to chế nhạo rồi.
Dĩ nhiên có một ngày Bắc Hải Chi Phong Chu Tiểu Hi còn chậm hơn cả rùa.
Loạng chòa loạng choạng như chú chim nhỏ vì đôi cánh bị thương mất đi thăng bằng nên càng bay càng thấp.
Thân thể hắn băng qua tán cây, dù rậm rạp cành lá quất vào trên người hắn nhưng hắn vẫn không cảm thấy đau.
Lần trước bay thấp như vậy là lúc nào nhỉ? Chắc là mười hai tuổi...
Trước mắt hắn dường như nhìn thấy một thiếu niên non nớt đang vụng về mang một chiếc Vân Dực lớn hơn nhiều so với cơ thể. Đó là Vân dực của cha hắn, hắn đã ước ao từ rất lâu và thậm chí đến trong mơ cũng muốn được bay lượn trên bầu trời giống như cha mình.
Vì đây là lần đầu tiên hắn mang Vân dực nên thiếu niên vô cùng hồi hộp, hắn mím môi rồi vận chuyển nguyên lực xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên khỏi mặt đất, nhưng chưa kịp reo hò đã như một con chim nhỏ uống say phát ra một tiếng thét chói tai rồi đâm vào um tùm lá cây của cây đại thụ trong sân.
Cảm giác cành lá đập vào mặt rất giống như bây giờ.
Hình bóng thiếu niên mang theo ngây thơ và ước mơ thật tốt đẹp biết bao.
Thân thể mất đi cân đối liên tục ngã vào trong bùn đất, bùn đất tung tóe lên cùng lá úa che rợp bầu trời làm khóe miệng của Chu Tiểu Hi nhếch ra nét tươi cười ấm áp hoài niệm.
Hắn giãy dụa đứng lên và dựa vào một cây lớn rồi lấy một ống trúc từ trong lòng. Hắn lấy ra một cái lá cầu cứu, cắm ở trên thân cây.
Hắn ngây người mười giây khi nhìn thấy ánh sáng lá cầu cứu dần dần nhạt đi.
Hắn cẩn thận đậy ống trúc lại rồi giấu kín vào trong người. Sau đó, không chút do dự xoay người cất bước lảo đảo tiến về phía Cảm Ứng tràng.
Hít thở càng ngày càng khó khăn và nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, hắn cảm giác thể lực đang giảm rất nhanh.
‘Được rồi, kỳ thực mình đã không còn thể lực, hai chân như đổ chì.Cũng may Thôi tiên tử không nhìn thấy bộ dáng chật vật hiện tại của mình, bằng không quá mất mặt rồi...’
Chóng mặt cùng ù tai làm trong đầu hắn mê man.
‘Hiện tại dáng dấp của mình nhất định rất xấu đi...’
Trong mơ mơ màng màng, hắn giống như nhìn thấy Thôi tiên tử nhoẻn miệng cười với hắn. Dưới chân vấp phải một cành cây làm hắn ngã nhoài, miệng gặm đất còn trán đập vào một tảng đá, máu tươi chảy ròng ròng xuống.
Điều này trái lại làm hắn tỉnh táo hơn một ít và không biết từ nơi nào sinh ra một cổ lực lượng giúp hắn bò dậy khỏi mặt đất rồi giãy dụa xông tới trước.
Lảo lảo đảo đảo, thất tha thất thểu, mê man.
Thân thể hắn đỏ rực như tôm luộc, nhiệt độ cao đến kinh người. Hắn cảm thấy trong thân thể của bản thân giống như có một ngọn núi lửa đang phun lên.
Máu tươi trên trán tản ra mùi vị mê người.
Phía sau bụi cỏ cách đó không xa, kèm theo sột soạt sột soạt là từng đôi con mắt màu đỏ tươi sáng lên.
Nhưng mà hắn đã không còn cảm thấy sợ hãi, giống như hắn không biết mình đã chạy đi bao lâu. Con mắt đờ đẫn bị máu tươi từ trán chảy ròng ròng xuống làm tầm mắt một mảnh nhuộm đỏ.
Hô hấp giống như nổ vang tại bên tai, tim đập tựa như quái vật rít gào, thế giới đang dần xa.
‘Đây là cảm giác tử vong sao...’
Hắn muốn nhếch môi, nhưng mà đã không có sức lực, hắn ngã lăn trên đất.
Dã thú từ bốn phương tám hướng chậm rãi tới gần. Trong con mắt màu đỏ của chúng tràn đầy vẻ tham lam và khát vọng.
Mặt sau tán cây màu máu đỏ là bầu trời thăm thẳm đỏ như máu, thực sự là rất đẹp, không biết bắt đầu từ khi nào mà hắn liền yêu bầu trời, khát vọng chinh phục bầu trời, khát vọng bay lượn trên bầu trời.
Người nào nói với hắn rằng ý nghĩ sau cùng trước khi chết mới là ý nghĩ hắn yêu nhất?
Thực sự là nói lung tung a...
‘Mình yêu chính là ống trúc sao? ha ha ha...’
Về sau nhớ kỹ, ống trúc không nên đậy chặt như thế... Được rồi, không có về sau rồi.
Ống trúc run rẩy, lá thông tung tóe một vùng.
Trong tầm mắt là một màu đỏ hắn không nhận ra cái lá thông nào trong đống lá đủ mọi màu sắc.
Con mắt bị máu thấm đẫm rất dễ bị mù màu...
Nước mắt đỏ sẫm cứ như vậy chảy xuống, hắn cũng không biết đó đó là nước mắt hay là máu, rơi tí tách trên bàn tay đầy bùn đất của hắn, giống như hình trái tim.
‘Thôi tiên tử, ngươi phải sống sót!’
Hắn gồng lên chút sức tàn giống như một con dã thú gần như tuyệt cảnh, mãnh liệt nắm lên một cái lá thông nhằm phía một thân cây gần nhất!
Phanh!
Một cái lá thông dính đầy bùn đất, cắm ở trên thân cây.
Hắn ngơ ngác nhìn thấy một cái điểm sáng dần sáng lên rồi càng lúc càng sáng.
Hắn muốn cười, muốn cất tiếng cười to, nhưng mà hắn đã không phát ra được âm thanh nào.
Đây là ‘Lá cầu cứu’ của hắn, Cảm Ứng tràng có thể tra được đánh dấu của hắn. Trong lương khô dược phẩm hắn đưa cho Thôi tiên tử, có Bắc Hải lệnh bài của hắn, phía trên có thể thông qua Bắc Hải lệnh bài tìm được Thôi tiên tử.
Hắn cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu, trong tầm mắt huyết hồng, những dã thú kia dị thường dữ tợn.
Thật xấu...
Giờ phút này, hắn chỉ muốn gọi to với Thôi tiên tử và bầu trời hắn yêu, mang theo kiêu ngạo hắn cất tiếng hô to để gió vang vọng tên của mình.
Ta là Bắc Hải Chi Phong!
Hắn thẳng tắp ngửa mặt đổ xuống.
Đã qua ba ngày trong bóng tối ở dưới gò đất.
Lần trước tại sau khi mãnh thú rời khỏi, Ngải Huy mới bảo Đoan Mộc Hoàng Hôn dùng Thanh Hoa đằng đục ra mấy cái lỗ nhỏ.
Mấy cái lỗ nhỏ này có thể dẫn không khí vào rất ít, cũng may mọi người cũng biết bên ngoài nguy hiểm cỡ nào nên ngay cả những nữ học viên nhõng nhẽo kia vào lúc này cũng chỉ có cố nén.
Bên ngoài đã loạn thành một đống, các loại mãnh thú không biết tên, tiếng kêu gào càng ngày càng nhiều, liên tục không ngừng.
Dù cho tại bên trong gò đất, mọi người đều là kinh hồn táng đảm.
Những ngày này, gò đất không ngừng được gia cố, Ngải Huy phụ trách cảnh giới còn các học viên thổ tu thì phụ trách khống chế bùn đất.
Gò đất càng ngày càng dầy nhưng dù có dày cỡ nào đều chống không được tiếng thú rống truyền vào.
Lúc nào