Thương khố của Phủ nha không lớn, cũng không có nhiều thứ, trong mắt đám người Sư Tuyết Mạn thì đúng là rách nát túng thiếu, nhưng trong mắt Ngải Huy thì không thể nghi ngờ chính là một cái bảo tàng.
Hắn kiên trì rảo qua từng kệ vũ khí, đi qua từng cái rương cũ kĩ, thi thoảng cầm lên những trang bị dính đầy bụi bặm kiểm tra. Bụi thì tính là cái gì? Năm đó ở hoang dã khi hắn lột giáp, trên đó máu tươi, thịt nát, xương cốt vụn cái gì cũng có.
Âm thầm quan sát Ngải Huy, Đoan Mộc Hoàng Hôn cắn răng, cố lấy dũng khí cầm lên một kiện vũ khí cũ nát, trong lòng liên tục tự thôi miên mình, làm sao có thể để Ngải Huy vượt qua?
Bất luận là phương diện nào cũng không thể bị Ngải Huy vượt qua!
Nhưng từ nhỏ đã quen sạch sẽ, Đoan Mộc Hoàng Hôn chỉ cảm giác trong lòng khó chịu không kể xiết ...
Ôm trong lòng ý nghĩ không thể thua Ngải Huy, cuối cùng Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng lựa chọn xong trang bị cho gã, một túi hạt cỏ【 xiềng xích 】. Loại hạt này khi dùng nguyên lực kích phát sẽ biến thành một cái vòng dây leo, mà một khi đụng phải mục tiêu nó sẽ co rút lại kịch liệt, gắt gao giữ chặt mục tiêu, nó phi thường cứng rắn khó có thể thoát ra tựa như xiềng xích, cũng bởi vậy mà nó có cái tên như thế.
Sư Tuyết Mạn chọn mấy cây【 Thủy Chá chúc 】, 【 Thủy Chá chúc 】 là một loại vật phẩm tiêu hao mà thủy tu thường dùng, nó cần dùng thủy nguyên lực đốt cháy, ánh sáng khi đốt cháy khiến mắt người không thể nhận ra, nhưng lại có thể tạo ra tán xạ của thủy nguyên lực, do đó tạo thành hư ảnh dư ảnh khiến người khác hoa cả mắt.
Tang Chỉ Quân chọn một túi mũi tên【 Ti Trúc 】, là một loại mũi tên âm luật tương đối hiếm thấy.
Vương Tiểu Sơn thì chọn một đôi găng tay màu vàng đất, gọi là 【 Nê Thủ Sáo 】, có thể trợ giúp y khống chế bùn đất. Kỳ thực trong lòng Vương Tiểu Sơn có chút chột dạ, không thể hiểu sao mình lại được Ngải Huy chọn. Nhất là nhìn thấy đồng đội của mình, mỗi người đều là nhân vật trước đây y phải ngưỡng vọng, trong lòng y lại càng khó hiểu. Y tự biết, hiểu rõ điểm sáng duy nhất của mình chính là có thể khống chế đất liền phí một phen tâm tư lựa chọn trang bị.
Khương Duy chọn lựa một cây cung lớn, 【 Nham Sơn 】.
Nhuyễn cung tơ vàng của Tang Chỉ Quân tinh tế hoa lệ, cây cung lớn【 Nham Sơn 】mà Khương Duy chọn lựa lại thô kệch nặng nề, là trọng cung điển hình, độ dài của cung cao gần bằng thân thể gã, chỉ có người cao lớn mới có thể sử dụng, uy lực cực kỳ kinh người. Khi Khương Duy nhìn thấy cây trọng cung này thì cũng kinh hỉ vô cùng, gã vẫn luôn muốn một cây cung lớn như vậy, không nghĩ ra gặp được tại đây.
Ngoại trừ Ngải Huy, những người khác đều chọn lựa xong.
"Ánh mắt các vị thực sự rất tốt!" Quan viên vẫn luôn ở một bên vừa tán thán vừa đau lòng: "Hơn một nửa trong này đều do chính thành chủ cất giữ, thành chủ vô cùng si mê trang bị, mới có quy mô thương khố hiện tại, thứ các vị chọn lựa đều là thứ tốt a."
Ánh mắt Ngải Huy tập trung vào một cái hộp hình vuông, cảm thấy nhìn có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào.
Trên hộp dính đầy bụi, hắn cầm lên, thổi bụi đi, lộ ra diện mạo chân thực của nó. Hộp màu đen, do một loại kim loại màu đen đúc thành, một góc hộp có móc khóa, hẳn phải là dùng để treo trên người, một mặt hộp mở ra, bên trong rất sâu, tối đen nhìn không rõ.
Quan viên chú ý tới thứ trên tay Ngải Huy liền giới thiệu: "Đây là hộp kiếm giả cổ, bên trong có ba thanh tiểu kiếm, khi múa kiếm chúng nó sẽ từ bên trong hộp kiếm phun ra, nhảy múa theo kiếm, không có giá trị thực dụng gì. Thợ chế tác ra nó thích kiếm tu cổ đại, nhưng phát hiện không có biện pháp khống chế, cũng chỉ đành gác lại. Thành chủ cảm thấy nó thú vị, liền bỏ phí ra mười vạn đồng mua nó."
Ngải Huy bừng tỉnh đại ngộ, khó trách mình cảm thấy nhìn quen mắt, thì ra là hộp kiếm. Lúc trước đã nhìn qua trong kiếm điển, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy vật thật.
"Mười vạn đồng?" Mập mạp nghe như vậy thì đầu lắc như trống bỏi: "Của rẻ là của ôi, a Huy, chọn cái khác đi."
Ngải Huy không để ý đến gã, quay qua hỏi quan viên: "Ta có thể thử xem không?"
Quan viên cũng không tiện ngăn cản, đành phải nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, trong này tương đối nhiều đồ đạc."
Mọi người có phần hiếu kỳ mà tản ra, kể cả quan viên thương khố cũng mặt đầy hiếu kỳ. Ông ta theo thành chủ đã lâu, hộp kiếm đặt trong thương khố nhiều năm như vậy vẫn không có người động tới. Sau khi Thành chủ mua nó về, cũng chỉ là đặt ở đó, đã sớm quên đi sự tồn tại của nó.
Đáng tiếc lúc mua nó thì không có mặt mình, không tận mắt nhìn thấy thợ thủ công kia múa kiếm, hộp kiếm dùng như thế nào ông ta cũng chưa thấy qua.
Ngải Huy nghiêm túc mà treo hộp kiếm ở bên hông, tuy rằng đây là lần đầu tiên trông thấy vật thật, nhưng đối với hộp kiếm hắn hiểu biết rất nhiều.
Treo xong hộp kiếm, Ngải Huy ngưng thần tĩnh khí, trên tay phải Long Tích Hỏa nhẹ nhàng rung lên.
Âm thanh rung động trầm thấp khiến mọi người rùng mình, trọng lượng kiếm không nhẹ!
Đúng vào lúc này, ba vệt hồng quang phóng ra khỏi hộp kiếm, vù vù vù, ba vệt hồng quang tựa như ba con cá bơi, vây quanh Ngải Huy.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, ba vệt hồng quang là ba thanh hồng sắc tiểu kiếm, tốc độ bay nhanh phi thường.
Tiểu kiếm chỉ lớn cỡ bàn tay, rộng cỡ hai ngón tay, thân kiếm nửa trong suốt, có chút tinh xảo.
Mọi người không khỏi lấy làm kỳ quái, lần đầu tiên bọn họ trông thấy vũ khí vô cùng linh động như vậy.
Ngải Huy không ngừng lại, cổ tay rung lên, thi triển ra kiếm chiêu. Những kiếm chiêu này đều là Ngải Huy lấy ra từ trong kiếm điển, kiếm điển đã sớm mất đi hiệu lực, tìm kiếm được chiêu thức có hữu dụng ở trong đó giống như tìm kiếm vật có tác dụng từ trong một đống rác vô dụng.
Có lúc là nửa chiêu, thậm chí có cái là nửa động tác, có phương thức hô hấp, cũng có tiểu kĩ xảo phát lực, những bộ phận đã sớm tàn tạ trong kiếm điển xa xưa không có bất cứ giá trị gì.
Có thể tưởng tượng chúng nó vụn vặt cỡ nào, không thành hệ thống.
Điều này cũng làm cho động tác của Ngải Huy không có mỹ cảm gì, trái lại vụn vặt lỏng lẻo, kỳ quặc khó chịu không thể nói ra, đôi khi nửa chiêu trước phiêu dật linh động, bỗng nhiên lại trở nên cương mãnh, giữa những lúc đó thậm chí có thể cảm giác được sự gượng gạo và chỗ trống.
Giống như có cái gì đó lấp kín trong lòng, sự gượng gạo rõ ràng khiến hô hấp mọi người trở nên