Sư Tuyết Mạn ngơ ngác nhìn bàn tay bắt lấy thân thương, là Ngải Huy.
Một khắc này đầu của nàng trống rỗng, vì cái gì? Tại sao là hắn?
Bàn tay cầm thân thương run lên, một luồng lực lượng cường đại từ thương thân truyền đến, nàng cầm không nổi thương thân, cả người bị quẳng đi. Vì sao cứu ta?
Không!
Trong nội tâm nàng la lên, nước mắt cứ như vậy tràn mi.
Tơ máu hồng đâm chồi sinh trưởng như dây leo đang nhanh chóng thôn phệ Ngải Huy.
Nàng chỉ thấy một bên mặt, cái mặt gầy gò thông minh giờ phút này lại dị thường bình tĩnh, hắn thậm chí chả liếc nhìn nàng một cái, tơ máu đỏ tươi bao phủ hắn.
Phanh, nàng té lăn ra đất, nàng đứng lên, muốn tiến lên.
Thanh âm quen thuộc, vang trên đỉnh đầu làm cho thân thể của nàng rồi đột nhiên cứng đờ.
"Không cẩn thận lại cứu ngươi một mạng, thù lao gì đó nhớ ghi rõ trong sổ nợ."
Vừa rồi Tơ máu hồng điên cuồng đáng sợ không còn bóng dáng, như thể màn vừa rồi chỉ là ảo giác. Cái bản mặt thân thiết ánh vào hai mắt đẫm lệ mông lung mơ hồ.
"Ồ, tại sao ngươi khóc? Không phải là muốn quỵt nợ đấy chứ?"
Ngải Huy kinh ngạc, lần đầu tiên hắn thấy thiết nữu hai mắt đẫm lệ, không còn khí thế vừa thấy giống như cô bé láng giềng bị bắt nạt.
Ngải Huy không có chút ý tứ, khoát tay áo: "Được rồi được rồi, lần này coi như bỏ vậy."
Sư Tuyết Mạn khóc nấc lên, nước mắt rắc...rắc....
Ngải Huy vò đầu không hiểu, thiết nữu hôm nay xem ra bị hù khiếp đảm, miệng cọp gan thỏ a, không thể làm như vậy được a, không thể luyện thể xác và tinh thần đều cừng thì không phải là thiết nữu* hợp cách.
*con bé sắt thép
Ngay khi Ngải Huy còn đang đau đầu, tiếng khóc Sư Tuyết Mạn dần dần ngừng lại, Ngải Huy thở phào một hơi.
Sư Tuyết Mạn ngừng khóc, mặt không biểu tình đi đến trước mặt Ngải Huy, đoạt lại Vân Nhiễm Thiên: "Tơ máu mới rồi đâu?"
Quả nhiên phụ nữ trở mặt tựa như lật sách, trong nội tâm Ngải Huy mắng thầm, ngoài miệng đáp: "Bị băng của ta hấp thu rồi."
Sư Tuyết Mạn bừng tỉnh đại ngộ, dải băng của Ngải Huy ai mà chả biết, đó là quà tặng của sư mẫu nhà hắn, là pháp bảo cổ của môn phái Huyết Luyện sót lại.
Khó trách thằng này tới cứu mình...
Nàng hung dữ trừng mắt nhìn Ngải Huy.
Ngải Huy vuốt cái mũi vẻ mặt người vô tội, không biết mình lại trêu chọc thiết nữu ở đâu. Nhưng là hắn thức thời không mở miệng hỏi, trực giác nói cho hắn biết, lúc này tốt nhất không nên trêu chọc thiết nữu.
Ngải Huy gào lên: "Lâu Lan Lâu Lan!"
"Lâu Lan đến rồi." Lâu Lan từ trong nham thạch chui ra.
"Hai cái khe hở có thể ngăn lại hay không?" Ngải Huy hỏi.
"Giao cho Lâu Lan đi." Lâu Lan vui sướng hô, chạy ngay ra làm việc.
Vẫn là Lâu Lan tốt, làm cho người ta tâm tình sung sướng, trong nội tâm Ngải Huy cảm khái.
Sư Tuyết Mạn thình lình hỏi: "Tại sao ngươi biết đứa Huyết tu kia?"
"Đầu tiên là ở tiệm mì, về sau ta ra khỏi thành tìm hiểu tin tức bị ả bắt được, thiếu chút nữa biến thành Huyết tu, may mà dải băng đã cứu ta một mạng." Ngải Huy lộ ra nhớ lại chi sắc.
Sư Tuyết Mạn nhìn thoáng qua Ngải Huy, nàng đột nhiên cảm giác Ngải Huy có chút thần bí, nghĩ nghĩ bèn hỏi: "Về Huyết tu, ngươi còn biết cái gì nữa không?"
"Biết không nhiều lắm." Ngải Huy lắc đầu: "Phía sau chúng có lẽ có tổ chức, trận huyết tai này rất có thể là trường âm mưu. Đương nhiên, những điều này đều là suy đoán của ta."
Hắn không muốn nhiều lời, chuyện lão nhân tù tội mà tiết lộ ra chỉ mang đến nguy hiểm.
Đội cứu viện tới giờ vẫn chưa thấy mặt khiến Ngải Huy có rất nhiều suy đoán, kết luận trực tiếp nhất là, Thần Chi Huyết chiếm thượng phong hoàn toàn. Lão nhân tù tội chuyên môn đối phó Thần Chi Huyết, kết quả tình cảnh không xong, có thể thấy được Thần Chi Huyết quá lớn. Ngải Huy đặt mình vào thế Thần Chi Huyết, vậy nhất định sẽ không thể không trà trộn vào Ngũ Hành Thiên.
Có lẽ cái này có thể giải thích tại sao Thần Chi Huyết hiểu rõ nhược điểm Ngũ Hành Thiên như lòng bàn tay, cũng có thể giải thích vì sao cứu viện mãi chưa tới, bởi vì cứu viện đều trong tính toán của Thần Chi Huyết.
Những điều này đều là phỏng đoán của Ngải Huy, có quá nhiều thứ chẳng thể nào nói rõ được.
Sư Tuyết Mạn không hỏi tại sao Ngải Huy biết rõ những điều này, ai mà chẳng có bí mật riêng.
Nàng rất thông minh, trong nháy mắt nàng liền hiểu ra nhiều thứ, sắc mặt có hơi trắng bệch: "Cho nên viện binh sẽ không tới đúng không?"
Sư Tuyết Mạn nhìn Ngải Huy, sắc mặt dị thường tái nhợt: "Cho nên phủ thành chủ kiên trì như vậy, tình nguyện hi sinh Hàn sư, cũng là bởi vì họ đã biết không có cứu viện."
Tâm thần Ngải Huy kịch chấn, hắn thật không ngờ điểm này. Hắn chỉ cho là sư mẫu kiên trì đề xuất, nhưng hiện tại được Sư Tuyết Mạn nhắc nhở, đúng vậy a, nếu như không phải đến thời điểm bất đắc dĩ, họ tại sao phải hi sinh một vị đại sư?
Chuyện về viện quân, vốn hắn chỉ suy đoán trong lòng, hiện giờ hắn đã hiểu chính xác chuyện này.
"Tối thiểu là trong ngắn hạn cứu viện không đến được." Ngải Huy lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn Sư Tuyết Mạn bèn hỏi: "Cao tầng sẽ phái cứu viện sao?"
"Nhất định có." Sư Tuyết Mạn chém đinh chặt sắt, đối với cao tầng nàng hiểu rõ hơn Ngải Huy nhiều: "Nhất định sẽ phái rất nhiều, có cả đại sư."
"Nhưng bây giờ chưa có ai xuất hiện." Ngải Huy nói: "Viện quân và đại sư đang ở đâu?"
Sắc mặt Sư Tuyết Mạn tái nhợt thêm vài phần: "Bọn hắn nhất định tình huống bất trắc, chịu phục kích của Huyết tu."
"Tại sao Huyết tu biết rõ lộ tuyến họ?" Ngải Huy hỏi tiếp.
Mặt Sư Tuyết Mạn trắng như tờ giấy, há miệng mà chẳng có bất kỳ thanh âm gì, một lát sau, thanh âm rung động: "Chúng ta có người của chúng."
Ngải Huy thở ra một hơi thật dài, thở hết phiền muộn tích tụ trong lồng ngực.
Sư Tuyết Mạn bị trùng kích mãnh liệt, nàng biết tại sao Ngải Huy có rất nhiều thứ chưa nói, nàng cũng hiểu vì sao phủ thành chủ phải giấu diếm điều này, tránh những hi vọng bị dập tắt hoàn toàn.
Qua hồi lâu, nàng hạ giọng hỏi: "Đây là một trường dự mưu phản loạn sao?"
"Là phá hoại." Ngải Huy khôi phục tỉnh táo: "Chúng không phải vì tranh đoạt quyền lực, mà là muốn triệt để mai táng Ngũ Hành Thiên."
"Tại sao chúng phải làm thế?" Sư Tuyết Mạn hỏi lại.
Ngải Huy ngẩn ngơ, vô thức lặp lại: "Tại sao chúng phải làm thế ư?"
Ngải Huy bỗng nhiên ý thức ra, bản thân trước nay không để