Bốn mươi năm người.
Mặt mũi Điền Khoan tràn đầy sầu khổ xem hai hàng Huyết tu, không ai biết trong lòng của gã đang suy nghĩ gì. Năm mươi người sống sót, năm người cự tuyệt sống sót, lựa chọn tử vong.
Toàn thân bốn mươi năm người tản ra khí thế nhiếp người, thoạt nhìn chúng nhanh nhẹn dũng mãnh hơn cả Nghiêm Hải. Không có gì sàng lọc nghiêm khác hơn tử vong, mấy ngàn người giết nhau để tìm cái sống thì còn lại đó là chân chính tinh nhuệ. Tuy vừa mới trở thành Huyết tu, nhưng chúng có khí thế, hơn xa Nghiêm Hải.
Điền Khoan có thể đơn giản ngửi được khí tức đồng loại, trong ánh mắt toát ra hào quang như dã thú, khát vọng giết chóc thực quen thuộc.
Y đang đánh giá chúng, chũng cũng đang đánh giá y.
Điền Khoan biết, nếu như mình biểu hiện hơi chút yếu mềm là sẽ bị đàn dã thú này xé thành mảnh nhỏ. Đối với những con dã thú này, không có khái niệm trung thành hay tình cảm có thể cam đoan chúng nghe theo mệnh lệnh, chỉ có thực lực mới khiến chúng kính sợ, mới để chúng phủ phục dưới đất.
Điền Khoan thở dài.
Y chẳng ưa kẻ thích mượn ngoại lực, nhưng đã mượn ngoại lực, y cũng tin chắc.
Trong cơ thể Huyết Linh lực vận chuyển, khí thế khó nói lên lời trên thân phát ra, bao phủ toàn trường.
Bốn mươi năm người thay đổi sắc mặt, chúng kinh hãi phát hiện Huyết Linh lực trong cơ thể mất khống chế, thân thể của chúng lạnh run. Rất nhiều người mặt trướng đến đỏ bừng, chúng đang cực lực chống cự.
Một gã Huyết tu đầu gối mềm nhũn, bịch quỳ rạp xuống đất.
Một con Domino bị đẩy ngã.
Những tiếng Bịch không ngừng bên tai, chỉ còn lại có lẻ loi trơ trọi mấy người đứng thẳng, diện mục chúng dữ tợn gân xanh lộ ra, nhưng thân thể của chúng từng bước bị áp chế, cuối cùng nhất loạt quỳ rạp xuống đất.
Từ người đầu tiên đến người cuối cùng quỳ xuống, thần tình trên mặt Điền Khoan không chút biến hóa, vẫn là sầu khổ dường như là tràn đầy phiền não, nhưng trong mắt mọi người là uy nghiêm lẫn thâm bất khả trắc. Thân hình thấp bé như lão nông hóa thành một tòa Cao Sơn nguy nga, ép cho chúng không thở nổi.
"Nhân sinh khổ đoản."
Y thở dài, thốt lên sầu khổ: "Còn sống là một chuyện không dễ. Đa số người không có tư cách sống, ai không muốn sống đã chết rồi, còn sống phải thừa nhận thống khổ. Ngươi xem. Các ngươi hiện tại không muốn nghe của ta, nhưng lại phải nghe ta, cái này là thống khổ. Cái gì không thống khổ? Làm người thống khổ, làm dã thú không thống khổ sao?"
Nghiêm Hải đứng ở sau lưng đã gục xuống rồi, gã nghe thế thì kinh hồn táng đảm. Đến bây giờ nghĩ lại gã đột nhiên cảm thấy kỳ thật đại nhân đối với gã vẫn là rất tốt.
Nhìn những Huyết tu mới xuất hiện này đi, cơ thể đang không ngừng run rẩy, trong cơ thể máu tươi phảng phất lúc nào cũng có thể vỡ tan khỏi làn da mỏng manh.
Đương nhiên, bản thân khác với những người này, chính mình trung thành và tận tâm đối với đại nhân!
Đại nhân nhất định là nhìn ra điểm ấy, Nghiêm Hải tin tưởng vững chắc thế.
"Ai có thể thể hiện ra đủ giá trị của mình, người đó có thể sống tốt."
Sắc mặt Điền Khoan trở nên sầu khổ hơn nữa, những lời này đại nhân nói với chúng cũng là nói với mình đấy. Đến giờ, gã không có thành quả chiến đấu nào cả. Cái này lại khiến gã cảm thấy phi thường bất an.
Gã không biết người khác được bao nhiêu phân, nhưng bản thân chẳng có gì.
Kết cục cạnh tranh thất bại rất thê thảm, đây cũng là vì sao gã bắt bản thân kiên trì, lựa chọn phương thức có lợi nhất với bản thân.
Có thành công hay không, tiếp theo sẽ biết.
Gã đã có kế hoạch.
Cái tin Úc Minh Thu đến tựa như cơn gió truyền khắp Tùng Gian Thành.
Phó bộ thủ mười ba bộ, đối với tuyệt đại đa số người vẫn là tồn tại cao như núi. Úc Minh Thu uy danh hiển hách khắp Ngũ Hành Thiên, viện binh mạnh như thế đến, toàn bộ Tùng Gian Thành tràn ngập hi vọng đối với tương lai.
Trong Phủ thành chủ.
Những người không liên quan đều được cho lui cả. Thành chủ viện trưởng cùng với Úc phó thủ thương lượng chuyện trọng yếu.
Ngải Huy tựa như không nghe thấy thành chủ bảo hắn đi mà vẫn không nhúc nhích. Sư Tuyết Mạn chứng kiến Ngải Huy không ly khai, cũng một bước không nhúc nhích. Lâu Lan nháy mắt, đứng bên cạnh.
"Các ngươi có thể về nghỉ ngơi. Chuẩn bị cho kim châm ngày mai." Vương Trinh có chút kỳ quái, khuôn mặt cười bảo: "Tám cái tiết điểm kia đều khảo sát xong cả rồi, không có vấn đề gì. Các ngươi nghỉ ngơi thật tốt, nhiệm vụ tiếp theo rất nặng."
Ngải Huy cười cười: "Thành chủ, chúng ta không có viện quân đúng không?"
Sư Tuyết Mạn cũng nhìn Vương Trinh.
Sắc mặt Vương Trinh trầm xuống: "Đoán mò cái gì? Úc phó thủ đây không phải tới rồi sao? Đích thân phó bộ thủ Mười ba bộ đến, thế còn bảo là không có viện quân?"
"Nhưng có mỗi Thu ca thôi."
Ngải Huy liếc nhìn Úc Minh Thu. Thu ca đã nói sẽ lấy danh nghĩa bản thân Úc Minh Thu đề cử, hắn đương nhiên phải đánh rắn trên côn. Đùi nên ôm chặt, đùi không đáng tin cậy cũng là đùi.
"Thành chủ vẫn nên nói cho chúng ta biết tình hình thực tế a." Sư Tuyết Mạn bỗng nhiên mở miệng.
Sắc mặt Vương Trinh âm trầm, lúc nào cũng có khả năng phát tác.
Ngải Huy đứng thẳng, tựa như không thấy thành chủ lúc nào cũng có thể nổi giận.
"Quả nhiên không hổ là sư đệ của Minh Tú, quả nhiên mắt sáng như đuốc." Úc Minh Thu bỗng nhiên cười, đánh vỡ không khí xấu hổ: "Đã là người một nhà cả, chuyện tốt xấu gì cũng không dấu. Mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, nhiều người nói không chừng nghĩ ra nhiều cách. Thành chủ nói tin tức cấp trên, ta đoạn tuyệt liên hệ với thượng diện đã lâu."
Ở đây Úc Minh Thu cấp bậc cao nhất, hắn đã mở miệng, những người khác tự nhiên phải theo.
"Đúng vậy, thượng diện truyền tới tin tức. Trong thời gian ngắn, chúng ta không có viện quân. Viện quân ở các hướng đều lọt vào phục kích của thần bí nhân, thương vong thảm trọng. Đến bây giờ đã xác định một vị phó bộ thủ tử vong."
Úc Minh Thu mở choàng mắt: "Là ai?"
"Không biết, thượng diện chưa nói." Vương Trinh lắc đầu.
Úc Minh Thu rất là chấn động, thật không ngờ tổn thất thảm trọng như vậy, cả phó bộ thủ cũng vẫn lạc! Trong lịch sử Ngũ Hành Thiên, trừ phi chiến dịch đại quy mô nếu không chuyện phó