Liêu Nam thật không ngờ Sư Tuyết Mạn lại đột nhiên ra tay. Đến khi mũi thương lóe lên ngay trước mặt, gã mới kịp phản ứng.
Nhát thương này của Sư Tuyết Mạn vô cùng sắc bén, nhanh vô cùng. Một điểm sáng âm u vẽ ra một quỹ tích khó nắm bắt, cấp tốc phóng đại trong tầm nhìn của Liêu Nam. Con ngươi đột nhiên co rút lại, Liêu Nam nhanh chóng thối lui, bàn tay bao bọc trong sắc đỏ tươi, đập thẳng vào thương ảnh.
Thương ảnh nhọn như mũi dùi, lập tức xuyên thủng màn sáng đỏ tươi.
Liêu Nam hự lên một tiếng, tốc độ tăng vọt, biến thành một vệt mờ, đột nhiên hiện ra cách chỗ cũ mấy trượng.
Gã ngơ ngác nhìn lòng bàn tay đã bị thủng một lỗ, hỏi bằng giọng âm u: "Sao phải thế?"
"Cho dù ngươi có nói ngon nói ngọt đến thế nào đi nữa, chúng ta vẫn cứ là kẻ địch. Nếu đã là kẻ địch, cần gì phải nói lắm!" Giọng nói Sư Tuyết Mạn trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như sương mù lúc sáng sớm, lạnh tới tận xương tủy.
Liêu Nam lại hỏi: "Chỉ cần là Huyết tu, ngươi sẽ không chết không dừng? Không thể phá lệ?"
"Có lẽ sẽ có!" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng không có bất cứ dao động nào, Sư Tuyết Mạn nhìn thẳng vào mắt gã: "Nhưng không phải ngươi!"
"Xem ra ta đã suy đoán chủ quan rồi." Vẻ mặt Liêu Nam bình thản trở lại, nhưng trong đôi mắt đột nhiên lóe lên sắc đỏ tươi: "Nếu đã như vậy, vậy thì đừng trách ta vùi hoa dập liễu."
Liêu Nam bước lên một bước, thân hình đột nhiên biến mất.
Sắc mặt Sư Tuyết Mạn hơi biến đổi. Cán Vân Nhiễm Thiên rung lên, đột nhiên đâm thẳng lên.
Đinh!
Đốm lửa toé ra giữa không trung.
Sư Tuyết Mạn chợt cảm thấy một lực phản chấn nặng nề từ cán thương truyền lại, Vân Nhiễm Thiên thiếu chút nữa văng khỏi tay. Bàn tay nàng siết lại, nắm chặt lấy Vân Nhiễm Thiên. Mượn lực phản chấn đó, thân thể nàng xoay tròn một vòng, mũi thương lại một lần nữa đâm lên không trung.
Đinh!
Lại một đám hoa lửa tóe ra giữa không trung.
Lần này Sư Tuyết Mạn đã dự tính trước, lập tức lắc người một cái, chân dẫm mạnh, động tác nhanh như điện chớp, Vân Nhiễm Thiên lại tiếp tục đâm lên không trung.
Một gợn sóng trong suốt xuất hiện giữa không trung.
Sắc mặt Liêu Nam hơi biến đổi, thương pháp của Sư Tuyết Mạn có vẻ khó đối phó hơn dự kiến, mũi thương khiến gã không tự chủ nhìn dán mắt vào không dứt ra được. Gã sinh ra ảo giác, không gian ở đầu mũi thương dường như sụp đổ. Giống như thiêu thân, gã tự động vươn tay chụp vào đầu mũi thương.
Đinh!
Lực đánh của nhát thương này mạnh hơn cả mấy nhát trước đó, toàn bộ cánh tay Liêu Nam rung lên.
Quả thực không hổ là Sư Tuyết Mạn!
Liêu Nam không kìm được thầm tán thưởng, Sư Tuyết Mạn được mệnh danh là Nữ thần, hoàn toàn không chỉ vì mỗi gương mặt tuyệt đẹp của mình, mà còn vì năng lực vượt xa so với người cùng thế hệ. Lúc trước, gã đã từng sánh vai chiến đấu với Đội viện giáp Số 1, đã được tận mắt nhìn thấy năng lực của Sư Tuyết Mạn. Nhưng Sư Tuyết Mạn của khi ấy, mặc dù có năng lực mạnh mẽ, nhưng còn lâu mới đạt tới trình độ như bây giờ.
Bản thân phải trải qua một lần chết mới nhận được năng lực, nhưng vẫn không thể sánh bằng sự tiến bộ của Sư Tuyết Mạn. Thế gia chính là như vậy sao?
Trong lòng Liêu Nam đầy ghen tỵ, kèm theo một chút phẫn nộ.
Gã gầm lên một tiếng giận dữ. Vầng sáng đỏ tươi ngoài cơ thể lưu chuyển, tốc độ bàn tay trở nên nhanh hơn, bầu trời nhuốm một màu đỏ tươi, lúc sáng lúc tối.
Sư Tuyết Mạn không hề bối rối, đứng thẳng tắp trên mặt đất, nhưng tốc độ ra thương lại chậm lại. Mỗi một thương đều trở nên khác hẳn lúc bình thường, có vẻ chất phác tự nhiên; Nhưng mỗi một thương ảnh lại làm cho vầng sáng đỏ tươi biến mất một khoảng lớn. Mất đi bảo vệ, bàn tay trực tiếp va chạm với mũi thương.
Mỗi một lần va chạm là một lần thân hình Liêu Nam thoáng chấn động.
Sư Tuyết Mạn càng đánh càng nhuần nhuyễn. Nàng cảm giác mình như cá kình đang bơi lượn tận trên trời cao, không lại có hào quang sáng chói. Nếu đứng ngoài nhìn thì sẽ chỉ có cảm giác như nó đang lặng lẽ bơi lượn, tỏa ra uy lực không gì so sánh nổi.
Sư Tuyết Mạn đã hiểu ra được phần nào.
Cá kình là bá chủ bầu trời, không có thiên địch. Nó tung hoành bầu trời, không gì có thể kháng cự. Với địa vị là bá chủ bầu trời, nó chẳng thèm để ý tới suy nghĩ của những sinh vật khác, mà chỉ lặng lẽ bơi lượn.
Ta là bá chủ...
Đôi mắt Sư Tuyết Mạn chợt sáng lên như chợt hiểu ra. Thương pháp càng đánh càng chậm đi trông thấy.
Áp lực lên Liêu Nam đột nhiên tăng vọt. Gã cảm giác mình đang ở giữa một vòng xoáy đáng sợ, lực lượng khủng bố ép tới bản thân từ bốn phương tám hướng. Cho dù công kích từ bất cứ góc độ nào, bàn tay gã cũng sẽ chắc chắn đụng trúng mũi thương. Lực đánh từ mũi thương cực kỳ nặng nề, lần nào cũng khiến cánh tay gã run lên vì chấn động.
Đây là thương pháp gì thế?
Liêu Nam chợt phát hiện, Sư Tuyết Mạn biến thành lạ lẫm biết bao, mạnh mẽ biết bao.
Tâm thần gã xuất hiện rung động nhỏ bé, không gian xung quanh rung lên. Sắc mặt chợt biến đổi, Liêu Nam thầm hô không ổn. Vân Nhiễm Thiên trắng muốt giống như một con cá kình lao ra từ biển mây, đâm thẳng tới gã theo phương thức thô bạo nhất.
Không gian xung quanh Liêu Nam như bị trói buộc, gã chợt sinh ra cảm giác không thể nào né tránh.
Liêu Nam hít sâu một hơi, lồng ngực đột nhiên lõm vào, hai tay phình to ra. Mạch máu chi chít khiến cho cánh tay gã giống như đang đeo một đôi bao tay lưới dệt bằng máu.
Nhả hơi, hai tay chầm chậm đẩy ra.
Mũi thương và hai tay tiếp xúc nhau, cơ thể Sư Tuyết Mạn run lên, còn bàn tay Liêu Nam đột nhiên nổ tung như dưa hấu. Quái dị nhất là hai cánh tay chằng chịt gân máu đột nhiên cuốn tròn lại như lưới, trùm về phía Sư Tuyết Mạn.
Mắt Liêu Nam chợt lóe lên niềm phấn khích. Đối với Huyết tu, có thể nói chỉ cần không bị đánh trúng chỗ trí mạng thì không có thương tích nào là không thể khôi phục. Với những kẻ Huyết tu giỏi về hồi phục, thậm chí có thể hồi phục lại như thường ngay tức khắc.
Liêu Nam không làm được như vậy, nhưng gã chẳng thèm để ý tới một chút nào.
Chỉ cần lưới máu cuốn chặt lại, Sư Tuyết Mạn có chạy đằng trời!
Kể từ khi gã thức tỉnh trở thành Huyết tu, kiến thức về một vài năng lực tiềm ẩn trong cơ thể ồ ạt tràn vào não. Máu tươi của gã không giống những kẻ khác, vô cùng đặc biệt, có thể rời khỏi cơ thể, hấp thu Nguyên lực của Nguyên Tu.
Sư Tuyết Mạn thấy lưới máu trùm về phía mình, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Trước mắt nàng đột nhiên tái hiện lại những gì xảy ra dưới hang ngầm, những sợi tơ máu đáng sợ lẫn điên cuồng khi ấy thiếu chút nữa đã nuốt sống mình. Nếu như không phải tên khốn kia cứu mình...
Một cảm xúc khác lạ chiếm cứ tâm trí, nhưng nàng nhanh chóng khắc chế lại, trong đôi mắt lại rực cháy sát ý.
Mắc sai lầm hai lần bởi cùng một vấn đề, thực sự không phải là tính cách của nàng.
Chợt thấy Vân Nhiễm Thiên giật lại nhanh như tia chớp. Ngay sau đó, Sư Tuyết Mạn nắm lấy Vân Nhiễm Thiên theo một tư thế rất quái dị, một tay tì vào đầu mút, tay kia tóm chặt lấy cán thương, giống như cầm một cây gậy trúc, xoáy tròn thương đâm thẳng ra một nhát.
Oành!
Không khí đầu mũi thương nổ tung, hình thành một cái thuẫn hình tròn bằng khí giữa không trung.
Chát, lưới máu đập vào mặt chiếc thuẫn khí, lập tức bị chặn đứng.
Sư Tuyết Mạn mượn thế lùi về phía sau, nhẹ nhàng phá giải.
Nàng vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để phá giải chiêu thức cùng loại, cho nên đã