Ngải Huy vô cùng cẩn thận, phái người đi xem xét một chút, nhưng không hề phát hiện ra dấu vết của bất cứ kẻ nào. Tuy nhiên, đến lúc này, hắn đã không còn thời gian để ý tới những hạng người chỉ dám âm thầm rình mò nữa.
Thời gian vô cùng gấp gáp.
Vừa quay trở về, Ngải Huy lập tức lấy lại quyền chỉ huy Đội viện giáp Số 1; Lấy nhà kho làm trung tâm, bắt đầu bố trí phòng ngự dày đặc.
Sau khi nghe Ngải Huy kể hết thông tin về Huyết tu, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Nhất là khi nghe nói toàn bộ Thương binh doanh không có người nào còn sống, nhà kho hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng.
Chết không đáng sợ, thành Tùng Gian đã chết mất bao nhiêu người? Đến giờ, số người sống sót thậm chí chiếm không tới một phần năm tổng số, có còn ai xa lạ với chết chóc nữa đâu. Nhưng đến khi được nghe sự thật đó, mọi người vẫn khó có thể tiếp thụ nổi.
Thương binh của Thương binh doanh đã từng là đồng bạn của mọi người. Họ bị thương trong chiến đấu, chỉ có thể chờ chết, trong lòng mọi người đã vô cùng áy náy khổ sở. Đến giờ lại còn phải trải qua sự hành hạ tàn khốc đến thế, bị buộc phải tàn sát lẫn nhau.
Sau khi phá hủy thân thể, Điền Khoan lại tiếp tục phá hủy lòng tin của bọn họ.
Toàn bộ thành viên của Đội viện giáp Số 1 đều là đệ tử, không thể nào hình dung ra nổi cảnh tượng tàn khốc như vậy, hai mắt lập tức đỏ hoe. Đến khi nghe nói có năm người thương binh tự nguyện chết, niềm bi thương cuối cùng đã không thể kìm chế được nữa, rất nhiều người nghẹn ngào nức nở.
Vương Trinh bỗng chốc dường như đã già đi rất nhiều, hồn bay phách lạc.
Dù những gì xảy ra với Thương binh doanh là không thể tránh khỏi, nhưng bản thân là người ra lệnh thành lập, cho nên ông gánh chịu sự tra tấn nặng nề về mặt tinh thần. Trên tiền tuyến, không có ai chịu buông bỏ đồng đội của mình. Năm xưa, khi ông bị cụt chân, chính chiến hữu đã cõng ông trở về.
Cho dù xuất phát từ cân nhắc về tổng thể, xuất phát từ chọn hay bỏ, hay là bó tay không có bất cứ biện pháp nào,..
Tất cả đều không thể thuyết phục được chính mình, đều không thể khiến bản thân cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Những biến cố phát sinh ở Thương binh doanh đã giáng cho ông một đòn trí mạng.
Mặt Sư Tuyết Mạn trắng bệch như tờ giấy, thân thể run lên nhè nhẹ, đôi mắt ánh lên nỗi sợ hãi hiếm thấy. Cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ từng nghĩ thế gian này lại có sự việc đáng sợ đến thế. Nàng không biết 'sống tạm' mà Liêu Nam nói lại là như thế.
Ngải Huy lặng lẽ đứng im. Hắn không an ủi mọi người, cũng chẳng biết phải an ủi như thế nào.
Một tháng trước, họ chỉ là những đệ tử bình thường nhất, những thiếu niên ngây thơ không hiểu việc đời.
Nhưng Ngải Huy vẫn cho rằng mình phải nói vài câu. Không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì thời gian đã cấp bách lắm rồi.
Thế giới sẽ luôn tàn khốc như vậy, sẽ không bao giờ cho ngươi thời gian để xóa nhòa đau thương.
"Ta biết rõ mọi người rất đau khổ, nhưng bây giờ không phải là lúc để đau khổ. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."
Trong sự tĩnh lặng, giọng Ngải Huy vang lên rõ ràng một cách khác thường. Lần lượt từng khuôn mặt đẫm nước mắt ngẩng lên, nhìn Ngải Huy bằng đôi mắt đầy thẫn thờ.
Biến thành trung tâm của mọi ánh mắt, Ngải Huy vẫn bình tĩnh như thường lệ. Khuôn mặt hốc hác nhưng góc cạnh, giờ phút này không có biểu cảm gì khác lạ.
"Kế hoạch Lấy thành làm vải, toàn bộ thành Tùng Gian đều biết, lũ Điền Khoan nhất định cũng sẽ biết. Vừa rồi, Nguyên lực chấn động quá lớn, muốn giấu cũng không giấu được. Điền Khoan nhất định sẽ tìm cách phá hoại kế hoạch của chúng ta."
Giọng nói đều đều giống như tại đang kể một câu chuyện kiện chẳng có liên quan gì đến mình, nghe có vẻ hơi chói tai, nhưng lại phần nào làm người khác an tâm.
"Nếu muốn phá hoại kế hoạch Lấy thành làm vải, Điền Khoan có hai lựa chọn. Một là phá hoại kim châm, còn một là ra tay với sư mẫu."
"Đúng vậy!"
Người lên tiếng chính là Vương Trinh. Ông quật cường đứng thẳng tắp, gương mặt phong sương đầy nếp nhăn. Mặc dù gương mặt đã tái nhợt vì mệt mỏi, nhưng ông vẫn không quên chức trách của mình.
Giọng ông hơi khàn khàn, nhưng vẫn trầm tĩnh vang dội: "Chỗ dựa của Điền Khoan là thủ hạ của hắn và Huyết Thú. Bọn chúng sẽ lợi dụng Huyết Thú để tiêu hao Nguyên lực và thể lực chúng ta, ý định duy nhất của đám Huyết tu chính là đục nước béo cò. Chúng ta không thể cho bọn chúng cơ hội đục nước béo cò được."
Ngải Huy nhìn chằm chằm vào thành chủ. Hai mắt trợn tròn xoe, thành chủ trầm tĩnh đầy sức mạnh, toàn thân tỏa ra khí thế khó có thể miêu tả bằng lời, dường như đang tỏa ra hào quang. Chẳng hiểu tại sao, Ngải Huy lại liên tưởng đến một cây cổ thụ khô héo, đang rừng rực bốc cháy.
Bốc cháy?
Ngải Huy dường như nghĩ ra điều gì đó.
"Nhà kho không thích hợp cho việc phòng thủ, đổi sang phủ thành phủ. Đợi lát nữa, ta sẽ đi đón Hàn sư và Thủ Xuyên về. Giảm bớt mặt phòng thủ, thu gom người còn sống sót, nhường lại đường phố cho Điền Khoan. Mặc dù đông đảo nhưng Huyết Thú không có tính tổ chức. Số lượng Huyết tu không nhiều lắm, bọn chúng chắc chắn sẽ đích thân công thành. Cơ hội duy nhất của bọn chúng chính là tập kích vào thời điểm chúng ta đóng kim châm."
Vương Trinh nói một hơi rành mạch.
Phủ thành chủ cách nhà kho chỉ 300m, việc vận chuyển không khó khăn lắm. Khả năng phòng ngự của nhà kho kém rất nhiều so với phủ thành chủ. Xét đến việc bọn hắn cần phải chống giữ đến lúc toàn bộ chín cây kim châm đều được đóng xong, Ngải Huy hiểu rõ, chuyển sang phủ thành chủ là tốt nhất.
"Việc đóng kim châm giao cho chúng ta." Sư Tuyết Mạn chủ động đứng ra.
Đội viện giáp Số 1 là tiểu đội có năng lực chiến đấu cao nhất thành Tùng Gian hiện thời, buộc phải đứng ra lãnh trách nhiệm.
Vương Trinh nhìn sang Ngải Huy. Ông thừa hiểu, ý kiến của Ngải Huy mới là quan trọng.
"Được!" Ngải Huy trả lời, khiến cho Vương Trinh rất vui mừng, đồng thời cũng thở phào một hơi.
Ngải Huy là thanh niên rất độc lập, có năng lực rất cao, ngoại trừ tinh thần trách nhiệm hơi kém một chút thì không có khuyết điểm nào khác. Vương Trinh cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nếu như Ngải Huy có tinh thần trách nhiệm như Sư Tuyết Mạn thì tốt biết bao!
"Vậy cứ làm như thế!"
Vương Trinh lên tiếng quyết định, mọi người đồng loạt bắt đầu hành động.
Ra ngoài nhà kho, Vương Trinh thoáng liếc nhìn lên bầu trời, trong lòng âm thầm cầu nguyện, Úc phó thủ có thể cầm cự được lâu hơn.
Trên không trung nổ ầm một tiếng, hào quang màu xanh như cơn lốc quét ngang bầu trời.
Vô số phần chân tay bị cắt cụt, thịt nát như mưa rào rơi xuống, xung quanh Úc Minh Thu chẳng còn lại gì.
Lúc này, gương mặt tràn đầy phấn khích, hai mắt tỏa sáng, Úc Minh Thu không ngừng nhìn khắp xung quanh, tìm kiếm mục tiêu mới. Thế nhưng, trong phạm vi 300m xung quanh gã đã không còn bất cứ con vật nào.
"Ồ, không có? Cũng không có?" Úc Minh Thu tự lầm bầm một mình.
Nhưng gã lại chẳng thèm hạ thấp giọng, chỉ cần không bị điếc là ai cũng có thể nghe được hai năm rõ mười.
Gương mặt lộ rõ vẻ chưa thỏa mãn, Úc Minh Thu cầm đại cung, tìm kiếm mục tiêu khắp nơi. Cung trên tay gã mang phong cách từ thời nguyên thủy. Cánh cung được làm bằng ba nhánh cây màu xanh lục to cỡ ngón tay cái, xoắn vặn lại với nhau. Dây cung bằng dây mây màu xanh lục, vẫn còn vài chiếc lá cây xanh mướt.
Cây cung gỗ không có vẻ gì bắt mắt này, thực ra có một cái tên nổi như cồn.
Trời Xanh!
Ba nhánh cây lẫn sợi mây màu xanh lục này đều xuất phát từ những cây đâm chồi sinh trưởng lúc Đại Cương đốn