Ngoài thành Phỉ Thúy, một ngọn núi trôi nổi giữa không trung, nặng nề làm người ta muốn nghẹt thở.
Người đi đường nào cũng không kìm lòng được ngẩng đầu lên, nhìn ngọn núi nguy nga, bốn chữ "Ngũ Hành trấn thần", dưới ánh mặt trời tỏa ra uy nghiêm và túc sát vô biên. Ánh sáng Thỉnh thoảng lóe lên một cái rồi biến mất, cho họ biết cái tên to xác nó vô cùng nguy hiểm.
Trấn thần phong tiến vào Phỉ Thúy Sâm, đi qua nơi đâu, cũng làm chỗ đó kinh hãi.
Tất cả những thế gia và quan lớn to mồm kêu gọi kết minh với Thần chi huyết đều trốn sạch chỉ trong một đêm. Các trưởng lão Phỉ Thúy Sâm được Sư Tuyết Mạn mời lên trấn thần phong tham quan, để ngầm cho họ thấy khả năng chiến đấu của trấn thần phong, thì ai cũng tái mặt lo lắng.
Ai có chút nhãn lực đều hiểu, trấn thần phong xuất hiện, đã hoàn toàn thay đổi hình thức chiến tranh.
Nhưng Sư Tuyết Mạn không buồn để ý chuyện đó, mọi tâm trí của nàng bị tin tức từ hậu phương thu hút. Từ thân phận của Ngải Huy lộ ra ánh sáng, tới sa binh vệ bị diệt, Hỏa Liên tử được công khai rao bán. sau đó Miêu Hải khiêu chiến, Trưởng Lão Hội ngợi khen, những Huyễn Ảnh Đậu Giáp bán chạy nhất Ngũ Hành Thiên, và cuối cùng là Bát Bảo cháo yến.
Nàng còn tràn đầy phấn khởi tới cửa hàng bán đậu mua những quả đậu có tin tức về Ngải Huy.
Nàng còn đi dạo thành Phỉ Thúy, nhìn cái này, mua cái kia.
Bầu trời xanh lam như tẩy, ánh mặt trời sáng rỡ, xuyên qua rừng cây sum xuê, rọi sáng tòa thành màu xanh lục như phỉ thúy. Đã tới mùa hoa phi vũ nở,những chùm hoa màu phấn hồng như những chiếc lông chim mộng ảo lơ lửng khắp nơi, bay phất phơ trong gió. Đây là mùa đẹp nhất của Phỉ Thúy Sâm, tới buổi tối, dưới ánh đèn, những chùm hoa phi vũ màu hồng lấp loáng như những Tinh Linh.
Bước đi trong ánh mặt trời rực rỡ, đầy hoa phi vũ, trên những con đường rộn rã, người tới người lui, Sư Tuyết Mạn vô cùng sung sướng. Nàng ôm hộp cái túi giấy to, bên trong chứa bánh ngọt mua ở bên đường, có cái thuôn dài, có cái tròn mềm,vừa thơm vừa ngọt. Còn có cả một bó hoa dại li ti màu lam nhạt do ông chủ quầy bánh tặng cho.
Nàng quen cửa quen nẻo đi vào một ngõ nhỏ, đi tới một cánh cửa, gõ mấy tiếng.
Kẹt kẹt, cửa lớn mở ra, người mở cửa thấy nàng, cười, khẽ nghiêng người sang: "Hôm nay tới sớm."
Sư Tuyết Mạn mỉm cười: "Đâu có chuyện gì làm, nên tới sớm."
Nàng ôm túi giấy, đi vào trạch viện, cửa lớn đóng lại.
Trên cửa, có một tấm ván cũ, trên viết bốn chữ "Anh Hoa Phong Xã" .
Đoan Mộc Hoàng Hôn Đang tu luyện, thấy Sư Tuyết Mạn đi tới, không nhịn được trào phúng: "Không ai biết, còn tưởng ngươi tới đây du lịch. Tốt xấu cũng là người phụ trách một kinh sứ đoàn, nhàn nhã như vậy, không phù hợp lắm nhỉ?"
Sư Tuyết Mạn chia bánh cho mọi người, thuận miệng đáp: "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Chỉ là mang theo trấn thần phong tới đây làm bọn ngươi kinh sợ một tí thôi. Chẳng lẽ, ngươi thật muốn ta giúp ngươi tìm vợ?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn cứng người, nổi giận: "Ngươi lo mà giải quyết chuyện của mình ấy, đừng có làm mất tên tuổi của mình."
Sư Tuyết Mạn chia cái bánh cuối cùng, vò bao giấy, ném vào thùng rác, vung vẩy hai nắm đấm, cười khẩy: "Biết tại sao hôm nay ta tới sớm không? Chính là để thu thập ngươi. Hừ, có mỗi con tiện nhân họ Xa mà cũng không đánh lại, còn bày đặt chạy tới trước mặt tỷ tỷ nọ kia."
Những người khác thức thời ngậm chặt miệng, lặng lẽ lùi ra để trống không gian.
Du Tử Y và Vu Khải Vinh là nhanh nhất.
Đoan Mộc Hoàng Hôn tái mặt, giả vờ lên gân: "Ta là nam nhân tốt không thèm đấu với nữ nhân! Bây giờ mối quan hệ giữa Phỉ Thúy Sâm và Ngũ Hành Thiên rất nhạy cảm, ngươi đừng có mà gây thêm phiền toái cho sứ đoàn của ngươi, thân là Đoan Mộc gia. . ."
Sư Tuyết Mạn không hề bị lừa, hất cằm lên, dứ nắm tay: "Gọi Thiết Nữu tỷ tỷ!"
Đoan Mộc Hoàng Hôn giận tím mặt: "Họ Sư, đừng có khinh người quá đáng, đây chính là Phỉ Thúy Sâm, chọc vào ta. . ."
Sư Tuyết Mạn đi tới chỗ Đoan Mộc Hoàng Hôn, nắm đấm vung vẩy, tạo ra những luồng nguyên lực gờn gợn đầy nguy hiểm.
Thân hình Sư Tuyết Mạn bỗng nhiên như to ra, che cả bầu trời, trong cái bóng to lớn nguy hiểm đó vang lên một tiếng cười gằn: "Gọi tỷ tỷ!"
Đoan Mộc Hoàng Hôn như mèo xù lông, tóc gáy dựng lên, gần đây khắc khổ tu luyện không ngừng đã làm tâm thần của hắn tiến bộ. Mắt hắn híp lại, lấp lóe ánh sáng nguy hiểm, giọng rin rít lạnh lẽo như thanh đao đang lăm le sau gáy người ta: "Gọi thì gọi!"
Tự nhiên mùa xuân ấm áp từ đâu tràn tới, Đoan Mộc Hoàng Hôn cười rạng rỡ: "Tuyết Mạn tỷ!"
Hoàn toàn tĩnh mịch.
Lạch cạch, đồ ăn trong miệng Du Tử Y và Vu Khải Vinh, hai người đờ mặt ra, những người còn lại cũng dại cả mặt.
Hoàng Hôn ca. . .
Thí tức nguy hiểm trên người Sư Tuyết Mạn tan biến, mặt long lanh, cười tươi rói: "Hoàng Hôn đệ vừa gọi tỷ tỷ?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn khảng khái: "Năm đó lúc Ngải Huy cho Tuyết Mạn tỷ cái tước hiệu Thiết Nữu này, đệ đệ ta vô cùng phản đối, biết sao được, lúc đó người nhỏ, lời nhẹ, Ngải Huy kia bá đạo quá, chẳng sợ một ai, tên bại hoại này, Tuyết Mạn tỷ cố gắng dạy hắn làm người nhé nhé!"
Sư Tuyết Mạn khôi phục lại gương mặt gió thoảng mây bay như cũ: "Cái này ngươi không cần phải nói."
Đoan Mộc Hoàng Hôn mặt không hề cảm xúc quay sang Du Tử Y và Vu Khải Vinh: "Các ngươi sao rảnh rỗi thế, xem ra kế hoạch tu luyện ít quá nhỉ, hôm nay tu luyện tăng gấp đôi đi."
Ừ, học cái chiêu này của tên khốn kia dùng tốt thật!
Du Tử Y và Vu Khải Vinh giật mình, mặt xoạch một cái trắng ra, cầu xin nhìn Sư Tuyết Mạn.
Sư Tuyết Mạn trầm ngâm: "Tăng gấp đôi? Xem lại chút đi. Gấp ba hình như hợp lý hơn!"
Năm đó Ngải Huy là làm thế nào, Sư Tuyết Mạn cũng biết rất rõ.
Mặt mọi người trắng bệch, vội vã chạy trối chết, quanh hai người lập tức trống trơn.
Sư Tuyết Mạn quay sang: "Các ngươi không đi cháo yến?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn trầm mặc, một lát sau: "Chúng ta đi, sẽ chỉ làm mọi chuyện phiền toái hơn."
Sư Tuyết Mạn biết Đoan Mộc Hoàng Hôn nói