Thôi Thiên Chính nhìn Sư Tuyết Mạn, mặt nàng rất kiên định và quật cường, lờ mờ có thể thấy thần thái năm đó của Sư Bắc Hải. ngay cả điệu dáng coi trời bằng vung, cũng có mấy phần rất giống.
"Ngươi đã nghĩ kỹ hậu quả hay chưa?"
Hắn hỏi, rất bình tĩnh.
"Đã nghĩ kỹ." Sư Tuyết Mạn thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Thôi thúc.
"Dẫn Đoan Mộc Hoàng Hôn tiến vào trấn thần phong, tiết lộ cơ mật trấn thần phong. Tự ý vận dụng trấn thần phong, trong Phỉ Thúy Sâm truy sát sứ đoàn Thần chi huyết, ngươi có đoán ra trước phản ứng của Trưởng Lão Hội hay không?"
Sư Tuyết Mạn trầm giọng: "Đều đã nghĩ. Đây đều là quyết định của một mình ta, không liên quan tới ai các, tất cả trách nhiệm một mình ta gánh."
Thôi Thiên Chính nhìn nàng, nói đầy dụng ý: "Ngươi cần gì phải vội vã như thế? Dựa theo tốc độ bây giờ, chỉ mười năm nữa, là ngươi có thể thay chỗ phụ thân, thêm hai mươi năm nữa, Ngũ Hành Thiên tương lai là của các ngươi. Ngươi chỉ cần làm từng bước, tất cả mọi thứ, đều là của ngươi. Tới lúc đó, là hận là thù, hay là báo ân, ngươi muốn làm thế nào cũng được."
"Ta biết." Sư Tuyết Mạn gật đầu: "Nhưng ta cũng biết, một khi ta tiếp nhận như vậy, ta sẽ phải luôn làm theo ý họ. Thứ bọn họ cho ta, dù ta thích hay không, cũng đều phải lấy. Ta không cần, người họ cần không phải là ta, họ chỉ cần những kẻ biết nghe lời làm theo ý họ."
Đoan Mộc Hoàng Hôn đứng cạnh cười khẽ, hắn xuất thân thế gia, đối với những chuyện này hắn hiểu rất rõ.
Muốn đội vương miện, thì phải chịu nổi sức nặng của nó, cái gì mà đẹp, thì đều khó có, hoặc đều có cái gì đó đằng sau.
Thôi Thiên Chính khuyên nhủ: "Người trẻ tuổi thì phải ẩn nhẫn một chút, chờ tới khi ngươi nắm đại quyền, lúc đó muốn làm gì thì còn ai cản được? Cuộc đời của ngươi còn rất dài."
Sư Tuyết Mạn lắc đầu: "Tới lúc đó ta già rồi. Hai mươi tuổi phải làm chuyện hai mươi tuổi nên làm, ba mươi tuổi phải làm chuyện ba mươi tuổi nên làm, bốn mươi tuổi thì làm chuyện bốn mươi tuổi nên làm, muốn làm là phải đi làm liền, không thể chờ, chờ tới khi già muốn làm cũng không làm được nữa."
Đoan Mộc Hoàng Hôn nghe mà ngơ ngác.
Thôi Thiên Chính bất đắc dĩ: "Ngươi không sợ liên lụy cha ngươi?"
Sư Tuyết Mạn chớp mắt: "Lời này là cha ta nói."
Thôi Thiên Chính yên lặng, một lát mới lắc đầu: "Cha con các ngươi làm chuyện này, ài, thật là không làm người ta bớt lo. Được rồi, nhiệm vụ của ta chỉ là không để trấn thần phong rơi vào tay địch mà thôi. Những chuyện khác, ngươi là người phụ trách, ngươi tự quyết định."
Thôi Thiên Chính thân là đại sư, địa vị cao cả. Trấn Thần Phong bị đoạt đi? Hắn chẳng lo lắng chút nào, dù Đại Cương có tự thân tới, muốn đoạt được trấn thần phong cũng phải trả giá đắt.
"Vậy thì, lên đường."
Sư Tuyết Mạn dứt khoát ra lệnh.
Dân chúng thành Phỉ Thúy kinh hãi phát hiện, Trấn Thần Phong đang ở ngoài thành đột nhiên sáng lên từng đạo ánh sáng.
Rầm rầm rầm, sợi xích neo to tướng tỏa ra ánh sáng chói mắt, lóe một cái rồi biến mất.
Ngọn núi khổng lồ, từ từ di động, nguyên lực gợn sóng mãnh liệt tỏa ra, cuồng phong quét ngang thành Phỉ Thúy, Trấn Thần Phong mang theo cơn bão nguyên lực bay tới.
Không lẽ Trấn Thần Phong muốn công kích thành Phỉ Thúy?
Sự sợ hãi bao phủ toàn thành.
Ngoài Ninh Thành.
Một đội buôn mang phong cách Cựu Thổ điển hình, làm người ta chú ý.
Khác với Ngũ Hành Thiên, dân Cựu Thổ có nhịp điệu sinh hoạt chầm chậm, vẫn còn lưu lại thói quen từ thời tu chân. Đương nhiên, trong mắt người Ngũ Hành Thiên, đấy chỉ là thứ phong cách bỏ đi, đồ phế phẩm chắp vá lung tung mà thôi.
Khuyết thiếu tài nguyên, nguyên lực mỏng manh, nó từng là trung tâm của thế giới tu chân, đâu đâu cũng là động thiên phúc địa, di tích môn phái, pháp bảo từ thời tu chân cứ như đồ bỏ, đi đâu cũng thấy.
Phong cách vá víu của Cựu Thổ cũng từ đó mà ra. Nửa người trên là trọng giáp theo môn phái Luyện Thể ba vạn năm trước, nửa người dưới lại là môn phái quần giáp nào đó của bảy vạn năm trước, trên tay cầm ma môn trảm đao chả biết từ thời đại nào, đầu thì kẻ đội đạo quan, kẻ đội đấu bồng, lộn xộn nhất là giày, nếu tìm được đủ một đôi, chính là kẻ có vận may tuyệt hảo.
Ngay cả đám thương gia cũng ăn mặc loạn xạ. Chân trái thì đi hổ đầu ngự phong ngoa, chân phải lại đạp vân hài Thanh Long, giải thích: thế mới gọi là long hành hổ bộ! Còn có cái gì nhàn vân dã hạc, đao kiếm song hành, phong hỏa chung sức gì gì đó, nói chung có cái gì ghép lên người cái đó!
Nhưng mấy năm qua, vì chiến tranh, bây giờ những thứ đồ này đều có giá rất cao. Nhớ tới năm đó, pháp bảo đem ra bán theo ký, thật là đau lòng.
Bây giờ Ngân Vụ Hải mỗi tháng chỉ mở cửa sông một lần. để nước sông không ít quá, bây giờ Ngân Vụ Hải đang thử chuyển sang dùng khoáng thạch để thay tàn pháp bảo.
Cái phong cách vá víu vác đầy tàn pháp bảo lên người của Cựu Thổ trước đây luôn bị Ngũ Hành Thiên cười nhạo là đám nhà nghèo bần cùng, thì nay, ai nhìn họ mắt cũng đỏ lên vì ham muốn. cái đống pháp bảo vá víu ấy, giá bây giờ vô cùng xa xỉ.
Đều là do Thần chi huyết chết tiệt!
Thần chi huyết tu luyện là Huyết Linh lực, dùng được một số Pháp bảo, thế nên làm cho giá phế phẩm pháp bảo tăng theo đường thẳng.
Đỏ mắt thì đỏ mắt, nhưng không ai dám làm xằng bậy. Thời đại này, dám cất bước nghênh ngang như thế trong Ngũ Hành Thiên, cái đội buôn Cựu Thổ đội này chắc chắn không đơn giản. đám hộ vệ toàn là Nguyên tu, thực lực không hề yếu, thần sắc nhanh nhẹn, trang bị trên người không hề tầm thường.
"Mẹ nó chứ, việc gì phải vội? Ăn ít đường làm tĩnh tâm cái đã."
Đầu lĩnh Đội buôn là một cái tên béo tròn béo trục, lôi trong lòng ra cục kẹo mạch nha, thả vào miệng nhai cót ca cót két.
Để cho a huy được mở mang kiến thức một chút thành quả ba năm qua của bản nhân!
Ba năm nay, mình đâu có ăn no chờ chết đâu à!
Ngải Huy, chờ mà kinh hãi đi!
Nghiến răng nghiến lợi nhai hết cục kẹo, ba năm vất vả, bây giờ phải khoe khoang một tí mới hả lòng. Hắn thở một hơi thật dài, cản một người đi đường.
"Xin hỏi, Kiếm Tu đạo tràng đi đường nào?"
Cửa chính Kiếm Tu đạo tràng.
Bên cạnh lão già có thêm hai người, Đồng Quỷ yêu dị và Ngư Kim lãnh ngạo, hai người đã khẩn cấp điều tới một mớ nguyên liệu quý giá, rốt cục cũng đổi được một phần cháo.
Nhưng còn chưa bước vào được Kiếm Tu đạo tràng, đã bị Điền Hổ Tôn gọi lại, bảo cùng