Ngải Huy chỉ lo phá hoại hiện trường, quên dùng nguyên lực hong khô quần áo, nên khi hắn cả người ướt sũng xuất hiện ở cửa, bàn ăn đang náo nhiệt lập tức im bặt.
Vị phu nhân đoan trang ngồi vị trí chủ tọa kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường. Ngải Huy không nhìn phu nhân, mà nhìn bà lão đứng cúi đầu sau lưng phu nhân.
Ngải Huy trong lòng giật thót, bà lão kia nhìn rất bình thường vô hại, nhưng trong mắt hắn, bà ra trông chẳng khác một cái hố sâu không thấy đáy.
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, các khách khứa bùng lên xôn xao.
"Một tên thô lỗ, bộ dáng như thế mà chạy tới dùng cơm?"
"Đúng, quá không lễ phép!"
"Lễ phép căn bản cũng không có, người như vậy mà tới chỉ điểm kiếm thuật cho chúng ta?"
"Diệp di lần này e là nhìn nhầm người rồi."
***
Những lời xì xào bàn tán Ngải Huy đều nghe thấy, lúc này hắn mới nhìn quét đám khách ngồi quanh bàn. Cả đám đều là những đứa nhóc mười mấy tuổi, chẳng lẽ là bảo mình dạy kiếm thuật cho đám nhóc này?
A, khoan đã, trong đám khách còn có người hắn có quen, mà còn không chỉ có một người.
Tiêu Thục Nhân xinh đẹp rực rỡ, khá là dễ thấy trong đám người, nàng nhìn thấy Sở Triều Dương, mắt sáng lên.
Ngải Huy buồn bực, minh chủ đưa Tiêu Thục Nhân tới đây, không phải để giam lỏng cô ta à? Sao tư thế lại giống đám khách mời như thế?
Cô gái ngồi cạnh Tiêu Thục Nhân hắn cũng biết, là hôn thê của Tần Hiền, Luyện Quân Du.
Luyện Quân Du thấy Ngải Huy nhìn mình, thì mỉm cười nháy mắt với hắn. Nàng không hề thấy ngạc nhiên, tận mắt nhìn thấy Ngải Huy liên tục phá hủy năm tòa kiếm trận, nàng cực tin tưởng vào thực lực của Ngải Huy. Người có tài thì có tật, ấy là chuyện bình thường.
Thấy Luyện Quân Du nháy mắt với mình, Ngải Huy không hiểu là ý gì, nhưng nhìn có vẻ thiện ý, nên hắn cũng chớp mắt hai lần trả lại.
Ngải Huy nhìn thấy hai cái mặt quen khác, lòng thầm hô gay to. Đấy chả phải Phó gia đại tỷ sao? Còn cái bản mặt lạnh lùng khó ưa kia, là dì nhỏ của Thanh Dạ chứ còn gì nữa? Tên gì ấy nhỉ, hình như là Hoài Quân?
Ngải Huy tê cả da đầu, những người khác đều không có gì đáng kể, nhưng Phó gia đại tỷ và Hoài Quân đều đã từng nhìn thấy chân thân của mình ở Ninh Thành, nếu bây giờ nhận ra hắn, vậy thì phiền phức lớn.
Lão đầu đã từng nhắc nhở hắn rất nhiều lần, tuyệt đối không được để Mục Thủ Hội biết thân phận thật của hắn, nếu không sẽ rất phiền phức.
Gặp quỷ!
Sao ở đây cũng gặp phải người quen?
Nếu biết trước, có đánh chết hắn không thèm tới cái chỗ quỷ quái này làm phu tử kiếm thuật!
Đúng vào lúc này, thiếu niên bên cạnh Diệp phu nhân nói nhỏ: "Mẹ, Tiểu Bảo đói bụng."
Con trai của Diệp Phu Nhân?
Thiếu niên khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, khá là đẹp trai anh tuấn, nhưng dáng vẻ có chút ngu si.
"Tiểu Bảo đói bụng, vậy chúng ta ăn cơm." Diệp phu nhân ôn nhu trả lời con, rồi ngẩng lên nói với Ngải Huy: "Sở tiên sinh mời ngồi, không biết Sở tiên sinh thích khẩu vị gì, chiếu cố không được chu đáo, mong ngài bỏ qua. Sở tiên sinh thích ăn gì, xin cứ việc phân phó, đừng làm như người xa lạ."
Diệp phu nhân có vẻ có uy tín với đám người này, nên khi bà nói chuyện, đám công tử tiểu thư kiêu ngạo đều nghiêm túc đàng hoàng.
Ngải Huy không hành lễ, cười ha ha: "Phu nhân quá khách khí, chỉ cần có thịt là được."
Dứt lời hắn đặt mông ngồi xuống, không coi ai ra gì, bắt đầu cắm mặt ăn uống.
Đám công tử tiểu thư đều khó chịu, từ nhỏ họ đã được dạy dỗ lễ nghi, bạn bè của họ cũng vậy, nào phải gặp kẻ thô lỗ như thế này bao giờ!
Những người ngồi gần Ngải Huy đều né ra xa, dáng vẻ rõ ghét.
Ngải Huy ăn tới dầu mỡ bóng loáng cả mặt, trong lòng hầm thở phào, hắn kín đáo liếc khóe mắt, thấy mặt Phó gia đại tỷ lóe qua một tia chán ghét, thì rất là vui vẻ, ăn càng thêm thô lỗ sảng khoái.
Hắn ngại nhất chính là Phó gia đại tỷ này, tuy giao thiệp không được mấy lần, nhưng đối phương tinh tường lợi hại, làm cho hắn ấn tượng sâu sắc.
Còn dì út của Thanh Dạ, hắn không có ấn tượng.
Diệp phu nhân rốt cuộc là ai vậy nhỉ?
"Ta muốn điên mất, ai đổi chỗ cho ta đi. Tên này ăn uống ồn ào, gớm quá!"
"Thật không thể nào chịu nổi, ăn nhã nhặn một tí không được à?"
"Trời ơi, hắn không có nhả xương! Ăn hết đùi gà mà không có nhả xương!"
***
Tiểu Bảo tò mò mở to mắt nhìn Ngải Huy.
Ngải Huy thấy Tiểu Bảo nhìn mình, thì nhận ra, thằng bé này đầu óc có vấn đề.
Tiểu Bảo bỗng nói: "Ngươi ăn nhìn ngon quá, chúng ta thi nhé, coi ai ăn nhanh hơn!"
Thấy Tiểu Bảo rõ vẻ chờ mong, mắt Ngải Huy dịu hẳn đi, hắn cười: "Nào, thử xem, thi nào!"
Tiểu Bảo vui sướng, cúi đầu xuống, hùng hục nhét đồ ăn vào miệng.
Ngải Huy không chịu yếu thế, so về ăn cơm, hắn chưa từng sợ ai.
Một bàn người ngơ ngác nhìn hai người, nhất là nhìn Sở Triều Dương, ánh mắt ai cũng kỳ quái. Tiểu Bảo lúc sinh ra bị bệnh, ảnh hưởng tới việc phát triển trí não, bây giờ trí lực của nó chỉ tương đương đứa bé ba bốn tuổi mà thôi.
Sở Triều Dương này, đầu óc cũng không tốt lắm à. . .
Hai người nhồm nhoàm ăn cơm, chỉ có Diệp phu nhân không ngừng nhắc nhở: "Tiểu Bảo ăn chậm một chút, đừng ăn nhanh quá. . ."
Những người khác ngồi trơ như tượng, há hốc mồm nhìn hai người liều mạng ăn cơm.
Hô, hai người cùng lúc dừng lại.
Hai người nhìn nhau đầy tình cảm, anh hùng hạnh ngộ luyến tiếc lẫn nhau chính là dễ dàng như vậy.
Những người khác thở phào, họ đã quen ăn uống nhã nhặn, không phát ra âm thanh, thế nên bữa cơm này đối với họ chẳng khác gì cực hình. Lúc đầu, họ còn cười nhạo Sở Triều Dương, sau đó Tiểu Bảo gia nhập, nên họ đều phải câm miệng mà mặc kệ.
Không ai còn hứng thú ăn cơm nữa.
Ngải Huy ngồi phịch trên ghế, no tới mức không muốn nhúc nhích: "Có trà không? Khát quá."
Luyện Quân Du không nhịn được quay mặt đi, thực là quá mất mặt, bộ dáng này của Sở Triều Dương nàng không chịu nổi. Những người khác càng tỏ rõ vẻ khó chịu, chưa từng thấy người mất lịch sự tới như thế bao giờ!
Diệp phu nhân mỉm cười, phân phó: "Dâng ít trà lên."
"Vâng." Người hầu vội vã đi châm trà.
Tiêu Thục Nhân hứng thú nhìn Sở Triều Dương, nàng nhớ rất rõ, lần trước Sở Triều Dương tại Cát Tường