"Ta chỉ muốn cho các ngươi thử nghiệm, chứ không phải để cho các ngươi hủy căn nhà cũ này của ta. Cho nên, các ngươi phải đeo vòng tay khống chế, những tuyệt chiêu có sức công phá lớn thì đừng mong đem ra dùng. Ai lên trước?"
Diệp Phu Nhân nói rất nhẹ nhàng, mắt đảo qua một vòng.
Trong diễn võ trường, Ngải Huy mặt không cảm xúc, xách Tuyết Lưu Anh, đứng sừng sững như núi.
Mắt Tiêu Thục Nhân lấp lóe.
Nàng có ấn tượng rất sâu sắc về Sở Triều Dương, nghiêm túc thận trọng, sát phạt quyết đoán, mặt không hề biến sắc, mà trong bóng tối luôn để giấu sát chiêu. Chính vì Cát Tường Hào bị hủy trong tay hắn, nếu không, sau đó họ đâu bị động gian nan như thế.
Sở Triều Dương bây giờ, hoàn toàn khác biệt với Sở Triều Dương mà nàng từng biết.
Khí thế của hắn thay đổi, chính ngay từ lúc Diệp Phu Nhân công bố phần thưởng.
Tiêu Thục Nhân suy tư, xem ra, chỉ có lợi ích chân thực, mới có thể đánh động Sở Triều Dương.
Nói thật, nàng cũng không ngờ Diệp Phu Nhân ra tay rộng rãi như vậy, chỉ là mấy cuộc tỉ thí bình thường, vậy mà không tiếc lấy ra thứ tốt như bao tay Trích Tinh.
Đây mới chính là thế gia sao?
Trong lòng nàng cay đắng.
Một thiếu niên khôi ngô đứng ra: "Ta tới trước."
Diệp Phu Nhân lộ vẻ tán thưởng, khích lệ: "A Hổ khá lắm!"
Những người khác cũng hò theo tiếp sức cho thiếu niên.
"A Hổ cố lên!"
"Đánh bại hắn đi!"
"Cho hắn biết ngươi lợi hại!"
***
Thiếu niên nhếch miệng cười cợt, ánh mắt lộ ra chiến ý.
Gia thế của Quế Hổ trong đám công tử tiểu thư này thì không tính là gì. Nhưng hắn dũng cảm hiếu chiến, tính tình kiên nghị, từ trước tới giờ chưa bao giờ dễ dàng chịu thua. Hắn biết cơ hội lần này cực kỳ quan trọng, hắn nhất định sẽ toàn lực ứng phó.
Quế Hổ mở hai tay, bắp thịt toàn thân vồng hẳn lên, mười ngón như kìm sắt, có màu như màu kim loại, mạch máu hiện rõ, chảy sùng sục, khí tức hung hãn bùng nổ.
Đám trẻ tuổi nghiêm túc hẳn lên.
Không ngờ Quế Hổ luyện tôi thể lại tới cảnh giới mức này, nguyên lực như mạch máu, đó là ngân tủy viên mãn, bắt đầu đi vào trình độ kim huyết.
Da đồng, thiết cơ, cương cốt, ngân tủy, kim huyết.
Kim huyết viên mãn, có nghĩa rèn luyện thân thể viên mãn.
Diệp Phu Nhân cũng lộ ra vẻ tán thưởng, tôi thể tu luyện tới mức độ như vậy, sự khổ công đủ khiến bao kẻ phải chùn bước. Người này tâm tính kiên nghị, rất hiếm có.
Tiểu Bảo bỗng hô to: "Đại Sở cố lên!"
Mọi người im phăng phắc, không ai ngờ Tiểu Bảo lại cổ vũ cho Sở Triều Dương.
Ngải Huy phất tay với Tiểu Bảo, Tuyết Lưu Anh tùy tiện vung vẩy hai cái để khởi động.
Mặt hắn phẳng lặng, không nhìn ra cảm xúc.
"Người này quả nhiên phải dùng tiền tài mới đánh động được hắn." Bà lão đứng sau lưng Diệp Phu Nhân cười khẽ: "Nếu không phải phu nhân lấy ra bao tay Trích Tinh, e là hắn chỉ lo nghĩ cách chạy trở về."
Diệp Phu Nhân buồn cười: "Thích tiền không phải là khuyết điểm, quân tử yêu tài có đạo đức là được rồi."
"Phu nhân nói đúng." Bà lão gật đầu: "Lần này không cần lo hắn không chịu lộ ra công phu chân thực. Đáng tiếc tiểu nha đầu không có thời gian, nếu không có nó chỉ điểm thì càng tốt hơn."
"Sở Triều Dương cũng không kém." Phu nhân trả lời: "Để họ được nhìn cho cẩn thận."
"Vâng." Bà lão đáp.
Quế Hổ hơi quỳ gối, nhún người nhảy một cái, xẹt qua không trung bảy, tám trượng, vững vàng hạ xuống sân. Chỉ một chiêu này, đã giành được sự ủng hộ của cả sảnh đường. Mọi người đều nhìn ra được, cú nhảy này của Quế Hổ hoàn toàn không sử dụng nguyên lực, mà chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể, cho thấy thân thể của hắn rất mạnh.
Quế Hổ trừng hai con mắt to như chuông đồng nhìn Ngải Huy, khóe miệng nhếch lên cười gằn, còn chưa kịp nói lời nào, Ngải Huy đã hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
Quế Hổ bị cụt hứng, hơi khựng lại, Ngải Huy đã ra tay.
Một luồng kiếm quang ửng đỏ kiếm quang, đột ngột xuất hiện trước mặt Quế Hổ.
Quế Hổ đánh giá thấp sự vô sỉ của Ngải Huy, vội giao chéo hai tay, bảo vệ khuôn mặt.
Không ngờ kiếm quang uốn một đường, đâm vào ngực Quế Hổ.
Quế Hổ phản ứng cực nhanh, một tay bảo vệ yết hầu, tay còn lại xòe ra, nhanh như chớp chộp lấy kiếm quang.
Bàn tay của hắn đầy nguyên lực, đao kiếm khó làm tổn thương được.
Tóm được rồi!
Quế Hổ mừng rỡ, bàn tay hắn rất khỏe, hắn từng tay không bẻ gãy vũ khí kẻ địch, chỉ cần hắn tóm được vũ khí địch, cuộc chiến sẽ phải đi theo nhịp điệu của hắn.
Nhưng hắn có cảm giác mình đang tóm phải một con lươn, nó vuột một cái ra khỏi tay hắn.
Khí tức lạnh băng đột nhiên đại thịnh, trái tim Quế Hổ căng lên, như bị hàn khí làm cho đông cứng.
Kiếm của đối phương nhắm thẳng vào trái tim của hắn.
Quế Hổ vừa giận vừa sợ, tay lại xòe ra, vỗ vào thân kiếm.
Nhưng thanh kiếm như đã đoán trước được cái vỗ của Quế Hổ, nó bật lên như lò xo.
Bang!
Một tiếng vang giòn.
Cả người lẫn kiếm Ngải Huy, bị một chưởng này đập ấn xuống đất, Tuyết Lưu Anh đâm xuống mặt đất, nhìn rất chật vật.
"Chẳng ra sao cả!"
"Ừ, tài nghệ chỉ bằng này mà đòi muốn làm Phu tử chúng ta?"
Ai nấy bĩu môi.
Quế Hổ bị lực phản chấn hất văng lên trời. Hắn thở phào, nhát kiếm kia quá sắc bén lạnh lẽo, làm hắn có ảo giác mình bị đâm xuyên qua, tới giờ mà vẫn còn thấy sợ hãi.
Nhưng giờ thì tốt rồi, trúng phải một chiêu của mình, tên kia cũng không thoải mái gì đâu.
Quế Hổ đắc ý, cúi đầu nhìn xuống, thấy Sở Triều Dương rút thanh kiếm ra khỏi mặt đất, xoay xoay vai, vẻ mặt đắc ý.
Ngải Huy vừa xoay vai, vừa ngẩng đầu nhìn Quế Hổ.
Khí lực không yếu!
Nửa bên vai hắn tê dại, tên này khỏe thật, chắc chỉ có Bàn Tử mới đấu được.
Nhìn kỹ phương hướng đối phương rơi xuống, Ngải Huy nhún mũi chân vọt tới, kiếm chuyển từ tay phải qua tay trái.
Quế Hổ thấy đối phương xông tới, không sợ chút nào, quỳ gối co bụng lại.
Một ánh kiếm từ phía dưới phóng lên trời.
Quả nhiên! Quế Hổ cười gằn, nguyên lực toàn thân phồng lên, giẫm mạnh một cái.
Nhưng sự va chạm mà hắn dự đoán không hề xuất hiện, hắn cảm thấy mình vừa đạp vào một cái võng co giãn, càng lún càng sâu,