“Tại một buổi Shoegaze, đến biểu diễn có ba ban nhạc, đều là người Anh.” Lương Tiêu giải thích. “Thời gian vào khoảng ngày thứ hai của kỳ nghỉ trung thu, anh đứng ở hàng đầu tiên.”
Diệp Quý An lập tức nhớ lại, những việc thế này anh nhớ như in trong đầu, dù sao cơ hội được rảnh rỗi đi xem biểu diễn cũng không nhiều.
Vả lại có đến hai trong số ba ban nhạc đó anh và Lương Tiêu đều yêu thích.
Buổi biểu diễn hôm đó trong ấn tượng của anh được tổ chức tại một quán bar phía tây Thiên Đàn, anh uống nửa chai Duvel vừa đắng vừa thơm, buổi biểu diễn bắt đầu từ 9 giờ kéo dài cho đến tận nửa đêm, cuối cùng ban nhạc còn biểu diễn thêm hai ba bài tri ân, nửa đêm tàu điện không còn, taxi cũng không gọi được, chỉ còn một lượt xe bus cuối cùng chạy về phía ngoại ô, Diệp Quý An ngồi đến trạm cuối cùng, sau đó đạp xe công cộng theo ứng dụng tìm đường cả đêm, đợi khi anh về đến thành phố vệ tinh đã là rạng sáng.
Cuối cùng bị cảm lạnh hơn nửa tháng, lúc ngồi họp không tránh được hắt hơi cả chảy nước mũi, cực kỳ mất mặt.
“Lúc đó cậu thì sao?” Diệp Quý An đóng lại trong đầu mình chuỗi trải nghiệm khó quên, ngước mắt hỏi, “Cậu khi ấy cũng đứng ở hàng đầu?”
“Ở hàng giữa, cách tiền bối không xa.” Lương Tiêu đẩy má anh ra xa, chỉnh hướng nhìn của anh về phía sân biểu diễn, chứ không phải ngốc ngốc nhìn cậu chằm chằm như thế này, chỉ thấy ban nhạc trên sân khấu đã xách đàn rời đi, một anh chàng tóc trắng cao cao gầy gầy bước đến vị trí chính giữa sân khấu, không nói lời nào, tay cầm đàn, chân tùy hứng giẫm lên bộ hiệu ứng, cả mặt lạnh lùng, Diệp Quý An nhận ra đây là ca sĩ hát chính.
Theo sau là một hàng chỉnh tề gồm năm người, ai nấy đều cao, tóc để dài qua vai, viền mắt đánh đen sẫm, cả mặt lạnh lùng vô cảm, chào xong một tiếng hello thì chuyên tâm chơi nhạc, không có ý muốn cùng khán giả giao lưu, Diệp Quý An và Lương Tiêu cùng bật cười, ban nhạc này mang lại cảm giác muốn chết không muốn sống, nếu không phải khán giả bên dưới reo hò cổ vũ, hai người thật hoài nghi liệu mình có phải đến nhầm chỗ rồi không.
“Lúc đó là cuối tháng chín, cậu vừa mới vào công ty hơn một tháng!”
“Đúng vậy, vẫn chưa thân với tiền bối.” Lương Tiêu cười.
Diệp Quý An cũng cười, anh bắt đầu đổ mồ hôi, sau đó liền cởi áo ngoài, học theo động tác cool ngầu của Lương Tiêu lật ngược tay đem áo vắt lên vai, nhưng làm thế nào cũng thấy kỳ quặc, thậm chí anh còn nghĩ ra cách buộc hai tay áo vào với nhau rồi khoác lên vai, “Gặp anh chắc sốc lắm nhỉ.” Diệp Quý An nhanh chóng chỉnh lại áo trên vai, thử thông qua trò chuyện giải quyết cảm giác gượng gạo chẳng biết đến từ đâu này. “Đi chơi gặp đồng nghiệp, xui xẻo tám đời.”
Lương Tiêu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Em chỉ có chút ngạc nhiên, cũng từ buổi tối hôm đó mới bắt đầu chú ý tới tiền bối.”
“Là để ý.” Cậu chỉnh lại từ ngữ.
“Là vì nhìn thấy hình xăm của tôi?” Diệp Quý An vỗ vỗ vai cậu.
“Đương nhiên không phải.” Lương Tiêu cũng vỗ anh
“Thế thì bởi vì cái gì?”
“Chút nữa nói tiếp!” Lương Tiêu không chịu nhìn anh mà nhìn lên sân khấu. Một nhịp trống được đánh xuống, biểu diễn chính thức bắt đầu rồi.
Diệp Quý An từng một thời cuồng nhiệt còn hơn cả ban nhạc, đặc biệt là lúc mới lên đại học, khi ấy ban nhạc rời đi rồi anh vẫn còn cùng đám hồ bằng cẩu hữu của mình lắc lư đến quá nửa đêm, cho dù trong loa có mở bài Cát Tường Tam Bảo thì tay anh vẫn có thể vung vẩy trên trời, eo lắc qua lắc lại, làm một anh dân chơi đẹp trai nhất quán bar. Lúc này có thể nhìn ra thể lực hiện tại của anh ngày càng thoái hóa, sáu bài hát vừa mới kết thúc, đại khái đã đi được một nửa chương trình, anh cảm thấy mình cũng sắp về trời rồi.
Người ở xung quanh bắt đầu dồn về kín hơn, bên dưới tiến lên phía trước, phía trước lại không ngừng mở rộng ra. Lúc nhảy động tác tay va đập mạnh, mọi người vai chạm vai, khuỷu tay chạm khuỷu tay. Mỗi lần phía trên sân khấu giáng xuống một âm trầm nặng trĩu, phía dưới đoàn người không ngừng lắc qua lắc lại. Cùng với tiếng hát của ca sĩ là những tiếng reo cuồng nhiệt, giống như khẩu hiệu, trộn lẫn với tiếng hét inh ỏi bên tai.
Tất cả mọi người đều kích động, Diệp Quý An cũng hét, bởi vì anh cũng kích động, hơi rượu như viên kẹo nổ đang bùng phát trong đầu anh. Nhưng chất lỏng trắng trắng đỏ đỏ vẫn đang lắc qua lắc lại trong dạ dày, cảm giác đau đầu lan ra từ thái dương, hai chân bị bọc trong chiếc quần tây, anh cảm thấy máu trong người mình chảy không tuần hoàn nữa rồi. Áo vest trên vai cũng sắp không giữ cố định được nữa, Diệp Quý An cầm áo trong tay, nắm đến nhăn nheo, eo và hai chân bắt đầu mềm nhũn, anh vẫn như cũ không muốn chấp nhận sự thật rằng mình phải dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
Lương Tiêu ngược lại cả quá trình đều rất yên tĩnh, không nhảy cũng không lắc, cũng không gào thét như điên dại, chỉ vỗ tay sau khi ca sĩ hát hết bài, tư thái cùng tinh thần tao nhã giống như vừa nghe xong một khúc Aria bên trong nhà hát cổ điển. Nhưng thực sự cậu không có cách nào cuồng nhiệt được như người khác khi nghe những thứ âm nhạc này, ngược lại, dáng vẻ cậu càng giống như đang nghe đĩa CD ở nhà hơn, chuyên tâm thưởng thức không chớp mắt, mãi cho đến khi Diệp Quý An cầm tay cậu kéo đi Pogo, cậu mới triệt đề hồi phúc tinh thần.
“Này, không phải muốn dẫn anh đi high sao?” Tóc mái của Diệp Quý An rũ xuống dính lên vùng trán đang đổ mồ hôi.
Lương Tiêu bắt lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau đưa lên không trung, trong không gian xáo động cậu chóng bắt kịp tiết tấu của anh, ánh mắt chỉ nhìn ngắm gương mặt anh, còn chăm chú hơn so với khi nãy nhìn lên khán đài, giống như mọi vận động xung quanh chỉ là ảo ảnh, đều đứng yên, thứ duy nhất cậu chỉ nhìn là gương mặt của Diệp Quý An.
“Tiền bối mệt chưa?”
“Vẫn ổn, không phải cậu nói thích nhất bài này sao?”
“Sắc mặt anh không khỏe lắm.” Lương Tiêu nắm lấy một bên eo Diệp. “Cơ thể cũng không còn trọng lực.”
Diệp Quý An còn muốn phản bác, lại bị Lương Tiêu trực tiếp kéo người đi về phía cuối, cả đường đi siêu siêu vẹo vẹo, anh cũng chẳng nhìn rõ thứ gì, chỉ biết Lương tiêu cả mặt đều viết ra bốn chữ “Không được phép nói”. Đầu tiên là kéo anh về sau lưng giúp anh mở lối, bỗng cảm thấy như vậy chưa đủ, cậu nhanh chóng ôm lấy anh, giống như muốn yểm hộ anh trong lòng, giúp anh ổn định, muốn những người đang say đang nhảy đang lắc xung quanh đều không động được vào người anh. Diệp Quý An đầu óc quay cuồng, bước chân nhẹ bẫng như ảo giác, bị kéo tới quầy ba phía cuối, mông anh đặt xuống ghế chân cao, chống tay ngồi lên, cả người được thả lỏng một chút.
Hai người ngồi cách sân khấu không xa, từ đây vẫn có thể xem được phía trên đang biểu diễn, tiếng nhạc vẫn vang bên tai, thế nhưng lại giảm đi vài phần âm lượng, nhiều thêm tiếng trò chuyện xung quanh. Diệp Quý An thấy Lương Tiêu ngồi xuống bên cạnh mình, không có ý rời đi, hơi rượu cay xè trong dạ dày cũng dần tan đi không ít, “Đúng là…” Anh nhẹ nhàng kéo lấy tay áo Lương tiêu, giống như muốn kéo người lại gần hơn, “Già rồi.”
“Là do hôm nay tiền bối uống quá nhiều.” Lương Tiêu kéo ghế sát lại, đầu gối hai người chạm vào nhau, cậu gọi một cốc bạc hà đá, đưa đến trước mắt Diệp Quý An “Anh uống chút đi.”
Diệp Quý An ngoan ngoãn ngậm ống hút, bạc hà mát lạnh lan xuống cổ họng làm anh thấy ổn định hơn nhiều, “Không ngờ lúc cậu xem ca nhạc lại là loại biểu tình này, anh còn tưởng cậu sẽ cuồng nhiệt hơn cả anh lúc hai mươi tuổi chứ.”
“Có muốn nôn không?”
“Không đến mức đó, chưa uống đến giới hạn, chút sức này của anh vẫn chống đỡ nổi.” Diệp Quý An muốn dựa lên người Lương Tiêu, cuối cùng cũng không làm, chỉ nhoài người nằm ra bàn, “Nghỉ chút rồi chiến đấu tiếp.”
Trên sân khấu ánh đèn lập lòe, Lương Tiêu hơi nhăn mày, trong mắt cũng lấp lánh ánh đèn xanh đỏ. “Nói xem, sao cậu lại nhìn trúng anh vậy?” Diệp Quý An bỗng nhiên hỏi.
Lương Tiêu cười cười, tay nắm lại, ý cười trong mắt cậu trở nên sâu thẳm, “Bởi vì tiền bối trong ngoài không giống nhau.”
“Sao?” Diệp Quý An ngay lập tức ngồi thẳng lên.
Lương Tiêu vỗ vỗ lưng anh, chầm chậm nói:”Nói ra thì dài lắm. Tiền bối còn nhớ không, sáu năm trước anh từng đến New York một lần, công ty tuyển nhân viên ở