Lương Tiêu đỡ vai Diệp Quý An, giúp anh đứng thẳng, trầm mặc nhìn anh, ít nhất cũng đã trôi qua hai phút.
“Câu này đến bây giờ vẫn nghiêm túc chứ?”
Diệp Quý An khẩn trương đến mức nuốt nước miếng cả nửa ngày, ngón tay út vẫn còn móc trên dây lưng của Lương Tiêu, “Tại sao lại không nghiêm túc?” Anh lập tức kéo Lương Tiêu về phía mình.
“Lại một phút trôi qua rồi?” Lương Tiêu nói, vẫn ôm lấy Diệp Quý An giống như khi nãy, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh cũng giảm đi vài phần, hai bả vai không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng lại chậm rãi vòng lấy phần thắt lưng của anh, động tác có thể coi là cẩn thận. Rõ ràng đang được ôm mà Diệp Quý An vẫn cảm thấy chưa đủ.
“Cậu đang đợi anh hối hận sao?”
“Em đang đợi.”
“Anh, sẽ không hối hận đâu.” Diệp Quý An cuối cùng cũng buông tha cho chiếc dây lưng của Lương Tiêu, cánh tay đặt trên vai cậu, anh muốn cái ôm này thêm phần kiên định, “Tuy anh có uống rượu, nhưng anh dám chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”
“Anh đã bắt đầu thích cậu rồi…” Diệp Quý An nói, trong lòng xoắn xuýt, vừa tủi thân lại vừa hài lòng.
Lương Tiêu bình tĩnh hơn, hồi lâu sau cậu khe khẽ cười bên tai anh, “Vậy bây giờ tiền bối đang trông đợi em làm điều gì? Dẫn anh tới nhà vệ sinh sao?”
“Ưm, còn phải hôn anh!” Diệp Quý An ấp úng đáp, lời vừa nói ra, anh cũng vô cùng kinh ngạc với chính mình, cảm thấy mặt mình dày quá mức rồi, nhưng thế thì có làm sao? Đến cả áo ngoài của hai người rơi rớt trên sàn không ai để ý anh cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Lương Tiêu quả nhiên là người làm việc hiệu suất lớn, đáp ứng người khác mười phần cậu phải làm tới mười hai phần, trực tiếp thực hiện hai yêu cầu của Diệp Quý An, cứ như thế ôm lấy anh hôn tới, đẩy anh hơi ngửa người ra sau.
Diệp Quý An loạng choạng từng bước lùi về sau, anh nhìn không rõ tình huống sau lưng mình, chỉ có thể dựa vào cảm giác phương hướng mà xuyên qua đoàn người, thực tế không khó khăn như tưởng tượng của anh, tuy trong đám đông có rất nhiều người nhìn anh, nhưng lại không đụng trúng ai cả. Cột đèn liên tục đổi màu, ở trên đỉnh đầu hai người đưa qua đưa lại, khói thuốc xung quanh có chút khó chịu, anh vội vàng nhắm chặt hai mắt, như vậy có thể cảm nhận được môi và cả hô hấp của đối phương.
Thật sự là ngay cả hai năm trước lúc chưa độc thân, Diệp Quý An cũng rất ít khi hôn môi như thế này, việc này với anh mà nói quá sức mãnh liệt, cũng quá mức không cần thiết. Từ nhỏ anh đã nhận giáo dục nghiêm khắc, lớn lên phải kết hôn sinh con cho phải đạo hiếu, sau này khi bạn gái cũ đắp mặt nạ ngồi ở đầu giường nổi giận đùng đùng vì anh tăng ca về muộn, đem chăn gối vứt xuống đất, cả đêm đàm luận với anh cũng về việc kết hôn sinh con giữ đạo hiếu, thì anh cảm thấy cái gọi là nhu cầu cũng chỉ có như vậy mà thôi, mục tiêu rõ ràng, quy tắc đầy đủ, vừa nhìn đã thấy kết quả, giống như một món nợ được hạch sẵn, dường như chưa từng có ai dạy anh làm sao để đón lấy một nụ hôn khi rung động.
Hơn nữa đơn thân lâu như vậy, Diệp Quý An cảm thấy kỹ thuật hôn vụng về này của mình hoàn toàn không đủ, càng nghĩ lại càng hôn sâu hơn, dùng nhiệt tình bù đắp kỹ năng. Hôn lâu dần anh cũng cạn hơi, không thể không dừng lại để thở, sau đó không đợi được lại mãnh liệt ngậm lấy môi của đối phương, Lương Tiêu ngược lại thoải mái hơn anh nhiều, không nhanh không chậm giúp anh ổn định lại nụ hôn có chút cuồng loạn của mình, còn rất tỉnh táo vuốt vuốt sống lưng, cọ cọ sống mũi của anh.
Nhà vệ sinh và lối ra của quầy bar cách nhau một đường hành lang, gió vào thổi lạnh buốt, lối vào rơi đầy những đầu thuốc lá đã bị giẫm tắt, bên trong lại không một bóng người, sàn và tường đều lát gạch màu xám, đậm nhạt không đồng nhất, đứng trước gương ngửi thấy mùi nước xịt không khí nồng đậm. Lương Tiêu đột ngột dừng lại, nâng cằm Diệp Quý An để anh nhìn xung quanh, chọn một gian phòng vệ sinh. Diệp Quý An mất mát cúi đầu dựa vào người cậu, nghiêng mắt nhìn xung quanh, hơi không tình nguyện, anh cảm thấy mỗi lần hôn nhau Lương Tiêu đều dừng lại quá đột ngột, làm anh chóng mặt.
“Chỗ này đi.” Diệp Quý An chỉ vào gian ở chính giữa.
Lương Tiêu kéo cổ tay Diệp Quý An, nửa ôm nửa kéo đưa anh vào bên trong, cửa va đập mạnh kêu ầm một tiếng. Diệp Quý An đột nhiên bị cậu ép vào tường, hai tay bị đè chặt cố định tại hai bên tai. Nụ hôn lại lần nữa được áp lên, lần này là Lương Tiêu chủ động, so với khi nãy còn hung hãn hơn rất nhiều. Diệp Quý An lúc này chợt bừng tỉnh, giống như khi được dẫn đến một cảnh giới bí mật, dục vọng của Lương Tiêu mới thực sự biến thành dục vọng.
“Tiền bối à, tiền bối.” Lương Tiêu thấp giọng gọi, dùng phần hông dưới ghì chặt lấy eo của Diệp Quý An, đầu gối chống giữa hai chân anh, tỉ mỉ liếm láp bên trong khoang miệng của đối phương từ răng cho đến gốc lưỡi. Diệp Quý An chỉ có thể phản ứng lại bằng những tiếng rên ‘ưm’ trầm đục, cổ họng không ngừng co thắt, yết hầu lên xuống liên tục, nước bọt tràn ra lại bị Lương Tiêu nuốt xuống, cảm giác ngứa ngáy cùng ướt át lan tràn ra từng chút một, ngay cả khi sự quấn quýt đột nhiên dừng lại thì từng tế bào vẫn âm ỉ phản hồi cảm giác kích thích. Diệp Quý An dùng chút lý trí cuối cùng của mình, run rẩy đưa tay lên chốt lại then cửa.
Lương Tiêu vẫn giữ thế làm chủ, sau khi gặm cắn đôi môi của Diệp Quý An thì đưa nụ hôn chạy dọc theo xương quai hàm, Diệp Quý An cuối cùng cũng có thể nói chuyện được, “Anh cảm thấy cơ thể mình… Không được mẫn cảm cho lắm.”
Diệp Quý An vẫn cảm thấy vấn đề này anh nên nói ra trước thì hơn, vừa nói vừa mê man hít hà phần cổ của Lương Tiêu, giống như sợ nếu dừng lại sẽ lập tức bị cậu đẩy ra vậy, “Thì… có thể anh bị lãnh đạm.”
“Rất lâu rồi chưa làm ư?” Lương Tiêu bắt đầu hôn lên mí mắt.
Diệp Quý An run lên, phản xạ không điều kiện nhắm chặt mắt lại, “Rất lâu.”
“Tự mình thì sao?”
“Cũng không có, chỉ cảm thấy… Không có hứng.” Bị Lương Tiêu ép chặt vào người, Diệp Quý An cảm nhận được vật cứng bên dưới của đối phương đang cọ vào đùi non của mình, thế nhưng chỗ đó của anh vẫn rủ xuống như cũ, chẳng khác gì trạng thái co lại dưới đũng quần âu thường ngày, hoàn toàn không có chút liên hệ gì với cảm giác kích thích đang cuộn trào trong não bộ. Diệp Quý An thường xuyên cảm thấy toàn thân mình đã mọc thêm vỏ, cả người bị bọc bởi từng lớp vừa kín vừa dày, bình thường anh có thể trốn an toàn bên trong đó, nhưng thời khắc này anh muốn ra ngoài, thế mà chẳng thể nào gỡ bỏ xuống tầng tầng vỏ cứng. Lương Tiêu ngược lại không chút gấp gáp, đưa lưỡi liếm khắp mí mắt anh, đôi môi mềm mại bao phủ cả hốc mắt, cứ tách ra lại hôn vào, “Tiền bối yên tâm đi, em có thể khiến anh trở nên mẫn cảm.”
Lương Tiêu tự tin hết tám phần, “Không cần cởi đồ, em giúp anh thoải mái.”
“Đã… Rất thoải mái rồi…” Nơi Diệp Quý An nhắc tới là miệng, và cả những nơi khác được cậu hôn tới. Anh cố ý rung phần dưới thắt lưng mình, khiến cho thân dưới ma sát mạnh hơn, anh muốn biến mình thành bộ dạng chật vật nhịn không được sướng đến động lòng người, cũng muốn Lương Tiêu nhìn thấy. Lương Tiêu thế nhưng lại áp chế hành động của anh, tiếp tục hôn, lần này bắt đầu từ trán, vị trí tưởng chừng chẳng có chút gợi tình nào, thế nhưng lại khiến Diệp Quý An toàn thân run rẩy, hơi ấm của năm đầu ngón tay đột nhiên quấn lấy cổ anh, tách anh ra khỏi bức tường lạnh lẽo phía sau, bị những ngón tay đầy vết chai vuốt ve mơn trớn, cảm giác vừa ngứa ngáy vừa thỏa mãn. “Đây là nơi mẫn cảm của tiền bối sao?” Diệp Quý An trực tiếp bị hỏi thẳng.
“Không, không biết…” Diệp Quý An cúi đầu giống như sợ hãi, muốn vùi mặt vào hõm cổ Lương Tiêu.
“Ồ, em thấy rồi.” Giọng nói Lương Tiêu mang theo ý cười, nụ hôn của cậu cũng rẽ sang hướng khác, từ chân mày đến cổ, lông mày cọ lên cằm Diệp Quý An, do dự một chút cuối cùng cũng không hôn quá sâu mà dịu dàng chuyển lên phía trên vành tai anh. “Còn chỗ này nữa.” Dái tai bị cắn, lỗ tai bị đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng xoáy vào thật sâu, nơi này vậy mà có thể liếm được, người tình nguyện liếm nó lại là Lương Tiêu, là Lương Tiêu ngày thường kiêu ngạo không bận tâm đến điều gì.
Diệp Quý An rất ngứa, không phải ngứa ngáy do bị tiếp xúc da thịt, anh chỉ muốn khóc chứ không buồn cười. Tiếng thở gấp ngày càng nặng nề, tai nóng đến đỏ ửng, môi và răng nơi cứng nơi mềm cùng nhau gặm nhấm làm anh bị kích thích, đưa anh vào cảm giác vừa mê man vừa thoải mái, đầu óc như bị mắc trên chín tầng mây. Tay Lương Tiêu vuốt ve phía sau cổ anh chưa hề dừng lại, tay còn lại đang mân mê trước ngực anh, cách một lớp áo sơ mi không ngừng cấu ngắt, cảm giác không đau nhưng vô cùng ngứa ngáy. Có thứ gì đó đã dựng cứng dậy ở bên trong, cảm giác khiêu khích nổi cả da gà, Diệp Quý An không biết, anh cũng không hiểu nổi, chỉ cảm thấy nóng, run rẩy đưa tay cởi bỏ cúc áo.
Đây là mẫn cảm ư?
Anh chỉ cảm thấy bản thân mình sắp bị tê liệt.
Lương Tiêu nghiêng đầu ngậm lấy yết hầu của anh, “Thật muốn cắn một dấu lên đây, tiền bối là của em.”
Diệp Quý An ôm cậu vào lòng, hô hấp ngày càng dồn dập, “Cắn đi.”
“Đừng.” Lương Tiêu lắc đầu, “Nghỉ bảy ngày nên không cắn được, còn phải trở lại làm việc.”
Diệp Quý An ngây người, sau đó bật cười, tay Lương Tiêu vuốt ve anh ngày càng chậm rãi, giống như đã vô cùng thuần thục, nụ hôn của cậu cũng vậy, bàn tay thành thạo cởi bỏ dây lưng của anh. Nếu như trái tim có thể dùng mềm và cứng để đo lường, anh cảm thấy lồng ngực mình bây giờ là một cây kem sữa đặt ngoài trời cả buổi, sắp bị tan ra trong chiều tối mùa hè, lại bị bóp chảy trong tay người khác. “Anh còn muốn hỏi cậu, ưm…” Không nhịn được rên rỉ thành tiếng, Diệp Quý An lập tức ghì chặt cổ họng mình lại, đôi mắt mơ màng mở ra một nửa, “Hai người đàn ông làm tình…” Hai từ này nói ra ngoài miệng còn xấu hổ hơn so với anh tưởng tượng, “Phải phân trên dưới nhỉ?”
“Em chỉ từng ở trên.” Mí mắt Lương Tiêu cắt qua xương quai xanh của Diệp Quý An.
Diệp Quý An lòng nghĩ quả nhiên là như vậy, nhưng ít nhiều anh cũng chuẩn bị trước tâm lý, “Đứng thẳng lên trước đã.”
Anh đẩy vai Lương Tiêu đang ép lên người mình ra.
Lương Tiêu đơ ra và giây, vẫn cong lưng như cũ, ngẩng mặt lên nhìn anh, “Nhưng tiền bối muốn sao cũng được.”
Sao anh lại nhìn ra cậu đang khẩn trương, thậm chí… sợ hãi nhỉ? Não Diệp Quý An giờ phút này nghĩ không ra, anh say rồi, cho nên làm gì cũng dứt khoát, “Này, cậu đứng thẳng lên trước đã, thẳng người chút.” Lương Tiêu nghe lời làm theo.
Diệp Quý An bỗng bật cười, vuốt ve gương mặt Lương Tiêu, tự mình ngồi xuống trước hạ thân cậu.
Ngồi không vững, anh trực tiếp quỳ xuống, hai đầu gối tách ra, đệm lên hai mũi giày da của Lương Tiêu, giày da của anh bị bẻ gấp khúc, đế giày chạm hai lần vào mông, “Chưa luyện qua, chắc là không được tốt.” Sau đó vụng về cởi bỏ dây lưng của Lương Tiêu, kéo khóa quần cậu xuống, “Nhưng mà, có câu này nói rất đúng, chúng ta quen tay hay việc.” Anh đỏ mặt, ngẩng cao cổ cười với cậu.
Lương Tiêu không nói lời nào, đứng ngược sáng nên nhìn không ra biểu cảm gì, chỉ duỗi thẳng tay, nhẹ nhàng chạm lên đuôi mắt của anh.
Cánh tay cậu đang run.
Cậu ta run cái gì, người nên run phải là mình mới đúng, Diệp Quý An nghĩ, cái miệng của mình sắp làm ra trò cười rồi. Anh dằn vặt cái đó của bản thân không có sức lực, hiện tại đối diện với một người con trai khác, anh càng không chắc chắn được điều gì. Diệp Quý An biết mình buộc phải đi bước này, Lương Tiêu lo lắng anh sẽ hối hận, anh càng muốn chứng minh cho cậu thấy mình sẽ không như thế, cơ hội bày ra trước mắt một khi để tuột mất, sau này dù tìm lại được cũng sẽ có sai lệch. Vì thế khi đã nghĩ kĩ anh sẽ không chậm chạp nữa, Diệp Quý An trực tiếp kéo quần lót của cậu xuống, dương v*t đã dựng đứng thành hình, bật ra ngoài cắm thẳng lên mặt anh.
Diệp Quý An hít vào một hơi, loại kích thích trực quan này trước đây anh không có khả năng nghĩ đến. Hơn nữa, vừa cởi quần xuống đối diện nhìn vào, anh mới phát hiện thằng nhóc Lương Tiêu thật trắng, vật dài trước mặt anh màu phiếm hồng, hoàn toàn không dễ thương chút nào, ngược lại những đường gân hiện lên trông thật dữ tợn. Diệp Quý An ngửi thấy mùi cơ thể nhàn nhạt, nhưng không hề khó ngửi, chỉ là chân thực nhắc cho anh biết, đây là dương v*t của đàn ông, trước mặt anh là một người đàn ông.
Hít vào một hơi, Diệp Quý An đỡ lấy hạ bộ người trước mặt, bắt đầu mở miệng.
Quy đầu bị anh ngậm lấy, ngón tay của Lương Tiêu vẫn đang vuốt ve đuôi mắt anh.
Nặng trĩu, cũng thật thô cứng, thậm chí cạ vào lưỡi có chút đau, nhưng hô hấp của anh vẫn thông thuận. Sự tự tin của Diệp Quý An tăng lên gấp bội, anh ngậm sâu hơn chút nữa, ngậm vào một nửa, môi anh đụng trúng bàn tay đang đỡ lấy dương v*t của mình, dương v*t thô cứng chiếm hết toàn bộ không khí trong khoang miệng anh, trước giờ anh chưa từng ăn cây kem hay cây kẹo mút nào có kích cỡ to được đến thế, Diệp Quý An hơi khổ sở.
Anh thử động đậy trước sau, lại cảm giác mình rất mù mờ, môi lưỡi không biết phải làm thế nào cho đúng. Tuần trước anh đặc biệt tìm xem video hướng dẫn, một cô gái trông có vẻ rất chuyên nghiệp, đôi