Sáng sớm ngày ba mươi, trên đường lớn cơ bản không nhìn thấy bóng người, chiếc Bugatti màu đỏ của Lương Tiêu lướt như bay trên đường vành đai năm, lúc đến viện trẻ mồ côi vẫn chưa quá tám giờ rưỡi.
Bãi đỗ xe của viện trẻ không nhỏ, ngoài chiếc xe nhiều chỗ ngồi của viện cũng chỉ có lác đác vài chiếc xe tư gia đỗ ngang dọc, đa số dính đầy bụi bẩn. Bảo vệ đứng chắn ở vòng rào trước cổng viện, Diệp Quý An xuống xe gọi điện thoại cho viện trưởng, Lương Tiêu vẫn còn loay hoay chuẩn bị quà cho các em nhỏ, thùng xe sắp bị chứa đến phình ra. Hai túi đồ chơi lớn chứa đầy Lego, còn một tệp hơn ba mươi quyển sách tranh ảnh khoa học chất thành đống bên chân, đều là những thứ chiều hôm qua mua lúc đi chọn đồ tết. Khi đó xe đẩy đồ bị nhét quá đầy, hai ngươi đứng chen chúc trước quầy thu ngân, cũng do quá vội vàng mà quên mất mua đồ dùng để làm chuyện ấy như đã nói từ trước.
Chỉ có thể để chiều nay trở về mua sau, Lương Tiêu dự định như vậy, từ lúc về nước đến giờ cậu chưa từng mua những đồ dùng đó, cũng không có thói quen mua đồ qua mạng, không biết siêu thị trong nước có loại mình thích dùng hay không. Đương nhiên, nghĩ về loại chuyện này ở một nơi như viện trẻ mồ côi có vẻ không hợp lý lắm, Diệp Quý An đã cúp máy bước lại phía cậu, tay cầm lên hai hộp giấy đựng sách tranh ảnh, “Viện trưởng lập tức qua đây đón chúng ta.” Diệp Quý An ngước mắt lên ngắm mặt trời, “Cô ấy nói chỉ có chúng ta đến thôi.”
Lương Tiêu ôm búp bê và khốp xếp hình chất đầy ngực, “Có bao nhiêu đứa trẻ nhỉ?”
“Hơn sáu mươi đứa, từ hai tuổi đến mười hai, mười ba tuổi.” Diệp Quý An cười đáp, “Vậy phải gói bao nhiêu cái há cảo đây.”
Mải nói chuyện hai người đã bước đến trước vòng rào từ lúc nào, cửa sắt đã mở, viện trưởng từ trong chạy ra đón bọn họ. Khác hẳn với trong tưởng tưởng của Lương Tiêu là một bác gái hiền lành đôn hậu, viện trưởng còn rất trẻ, nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, mũi nhỏ mắt nhỏ, mái tóc ngắn nhìn rất chững chạc, cười rộ lên lại vô cùng ngọt ngào, tương đối có lực thu hút.
“Bọn trẻ vừa mới ngủ dậy, vừa mới được dắt đi ăn cơm.” Cô xách lấy một tập sách từ tay Diệp Quý An, đi thật nhanh phía trước hai người, “Xa như vậy mà hai người vẫn ghé thăm, thật cảm ơn rất nhiều.”
“Đâu có, để viện mời nhiều năm như vậy.” Diệp Quý An đáp, cánh tay trống rỗng liền xách lấy một túi đồ chơi từ trong lòng Lương Tiêu, mặt cậu cuối cùng cũng lộ ra.
“Đúng rồi, năm nào cậu ấy cũng quyên góp hai vạn, bắt đầu từ hội triển lãm.” Viện trưởng cảm thán một hơi, “Cậu vẫn còn trẻ như vậy, lúc tôi biết cũng vô cùng kinh ngạc.”
Lương Tiêu nhìn sang Diệp Quý An, ánh mắt vô cùng khâm phục, “Còn không phải chỉ có duy nhất viện này.” Cậu lại nói, “Tiền bối khi ấy lương cũng không cao.”
“Không phải lúc đó vẫn chưa cần trả tiền mua nhà sao.” Diệp Quý An có hơi ngại, “Sau này tiền lương cũng tăng rồi.”
“Ha ha, vị này là Lương Tiêu phải không?” Viện trưởng quay lại cười với cậu, “Diệp tiên sinh đã giới thiệu qua với tôi rồi, cậu có thể khuyên cậu ấy đến đây một chuyến, tôi rất ngạc nhiên đấy.”
Lương Tiêu cũng cười, “Tiền bối chỉ có chút không biết nên chơi cùng bọn trẻ thế nào.”
Diệp Quý An giẫm lên bóng cậu, “Cậu biết chắc?”
Lương Tiêu khéo léo tránh đi, ngoan ngoãn nhìn anh nói, “Em cũng không biết.”
Viện trưởng bật cười, trước không gian rộng lớn, viện trẻ hiện ra ngày càng rõ ràng. “Bọn trẻ cũng rất ngoan, rất nghe lời, cũng rất mong ngóng được cùng các chú gói há cảo, không có gì phải lo lắng cả.” Viện trưởng đứng đó cổ vũ tinh thần cho hai người đàn ông không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.
Được bọc bên trong bức tường cao là hai tòa nhà ba tầng, màu tường nhà xám tối, cũ đến nỗi bắt đầu bong tróc, đại khái có một tòa dùng để ở và một tòa dùng để làm sân chơi. Viện trưởng đưa hai người bước đến tòa nhà phía nam, xuyên qua đại sảnh bước lên cầu thang, tầng thứ hai chính là phòng vui chơi, ánh sáng rất tốt, nhìn vào ô thủy tinh trên cánh cửa gỗ, Lương Tiêu thấy không ít trẻ nhỏ đã tập hợp bên trong, đứa nào đứa nấy ngồi thật ngay ngắn.
“Sáu mươi ba đứa đều ngồi đầy đủ ở đây, đều đã mặc quần áo mới, là dùng tiền quyên góp của Diệp tiên sinh mua đó.” Viện trưởng híp mắt cười nhìn vào trong.
“Mặc ấm là được.” Diệp Quý An đáp. Trên mặt vẫn là nụ cười khách khí đã quen dùng của anh, Lương Tiêu từ trong ánh mắt anh nhìn ra một tia áy náy, nhưng thoáng qua rất nhanh, chớp mắt liền biến mất.
“Mới bắt đầu có thể sẽ có chút xa lạ.” Một cô giáo tết tóc đuôi gà ra mở cửa cho bọn họ, viện trưởng không vội bước vào, đứng trước cửa giải thích, “Tôi đã giới thiệu qua với bọn trẻ rồi, đều là những học bá về đầu tư chứng khoán, trẻ tuổi đã làm lãnh đạo, bọn trẻ vô cùng kính phục. Cậu chào một tiếng là được rồi, chúng ta chia quà, sau đó bắt đầu băm nhân gói bánh, nên làm từ công đoạn đầu tiên, như thế bọn trẻ càng có hứng thú tham gia.”
Lương Tiêu không hề cảm thấy những đứa trẻ ở tuổi này có sẽ cảm thấy kính phục những người làm tài chính, ít nhất là lúc cậu còn nhỏ, chẳng có chút hứng thú gì với công việc của cha mình, chỉ thích tiêu tiền của ông, mãi cho đến khi lên đại học, gặp được vài người thầy giáo giỏi khiến cậu có hứng thú với số liệu và chỉ số, khiến cậu hạ quyết tâm đặt toàn bộ sức lực vào lĩnh vực này. Hơn nữa, cậu cũng không hy vọng có thể giúp được bao nhiêu trong việc gói há cảo, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, vành mũ lưỡi trai cũng trượt xuống theo, lại bị Diệp Quý An đưa một tay tới vén lên.
“Anh ngửi thấy vị rồi, nhân cần tây.” Diệp Quý An ghé sát bên tai Lương Tiêu, khe khẽ nói, “Thích ăn không?”
Cứu mạng, là cần tây đó, cần tây, cần âu, cần hạn, cần nước, mình chẳng nuốt nổi loại nào cả, Lương Tiêu gào thét trong lòng.
“Cũng được.” Cậu đáp.
“Anh biết cậu kén ăn, về nhà sẽ gói nhân cậu thích.” Diệp Quý An nhìn cậu một cái, lúc này liền đi vào phòng cùng viện trưởng, Lương Tiêu cũng theo phía sau, có hơi không rõ mô tê gì. Để lộ ra khi nào vậy nhỉ? Rõ ràng mọi lần hẹn Diệp Quý An đi ăn cậu đều che đậy rất kỹ việc mình kén ăn.
Khâu phân quà diễn ra vô cùng tuần tự, Lego và sách là đồ dùng chung, được để trên tủ đồ, bọn trẻ thậm chí không có nhốn nháo vây lại xung quanh nhìn, vẫn ngoan ngoãn ngồi im ở ghế nhỏ không động đậy, hơn tám mươi món đồ chơi đảm bảo cho mỗi đứa đều có phần. Hai người dựa theo câu từ đã chuẩn bị từ trước đơn giản giới thiệu bản thân, bọn trẻ nhiệt tình đáp lời, các cô giáo được ra hiệu đứng dậy phát quà.
Từng gương mặt nhỏ nhắn mỉm cười ngây ngô, Lương Tiêu nhìn mà lòng cảm thấy khó tả, nhưng cậu cũng không rõ tại sao, cậu vẫn luôn đi đằng sau Diệp Quý An, cứ tưởng rằng anh sẽ lấy đồ chơi ra phát cho từng đứa một như ông già Noel đứng ở cổng trường những năm cậu học cấp hai, lại chỉ thấy Diệp Quý An đem túi đồ chơi đưa cho viện trưởng và cô giáo tóc đuôi gà, sau đó ngồi ở một bên.
“Chỉ là chút đồ chơi, không nhất thiết phải làm trang trọng như vậy.” Diệp Quý An nhìn bọn trẻ ở trước mặt giáo viên tự giác xếp thành hàng, lại nhìn sang rổ cần tây đã được rửa sạch bóng đặt trên chiếc ghế lùn, “Cậu nhìn chúng nó đi, ngoan quá.”
“Đúng vậy, đột nhiên cảm thấy hồi bé em thật đáng ghét, em chỉ biết đánh nhau với bạn bè giành người dơi.” Ngồi trên ghế nhỏ có hơi không thoải mái, Lương Tiêu cong chân, hai khuỷu tay đặt lên đùi, ôm mặt nói, “Bọn trẻ trật tự quá.”
Diệp Quý An mỉm cười, “Vì cậu không quen khổ.”
Lương Tiêu bỗng nhiên nghĩ, có lẽ chính là vì thế nhỉ. Bọn trẻ ở đây từ nhỏ đã không nơi nương tựa, sống nhờ sống gửi, học được cách tùy mặt gửi lời, bọc lên mình một tầng vỏ ngoan ngoãn, trừ bỏ những đứa có tính cách như vậy, còn lại càng giống một loại tự bảo vệ bản thân hơn.
Cũng giống như cậu có một đoạn thời gian được người khác khen là trưởng thành lên rất nhiều, cũng chính là sau khi mẹ cậu qua đời.
“Anh vẫn là không nên đến đây.” Diệp Quý An nhìn vài đứa trẻ ước chừng hai ba tuổi bện tóc hai bên, vẫn im lặng đứng ở cuối hàng, lại xoa má mình hai cái, đưa ra kết luận này.
“Chút nữa chúng ta kể chuyện cười chọc bọn nhỏ, sẽ bớt căng thẳng hơn.” Lương Tiêu chuyển tầm mắt từ đống đồ chơi sang khuôn mặt DDiệp Quý An.
“Là do anh… Nói sao đây, không được thoải mái.”
Sau đó Diệp Quý An cắn môi không giải thích nữa, tâm tình cũng trầm xuống, tuy rằng không rõ ràng, nhưng Lương Tiêu có thể nhìn ra được.
Lương Tiêu không truy hỏi, chỉ lẳng lặng quan sát. Diệp Quý An hòa nhập với bọn trẻ rất nhanh, vây quanh anh toàn là trẻ nhỏ, còn anh giống như các cô giáo khác dạy bọn trẻ trộn nhân bánh, nặn vỏ bánh, làm cả mặt và áo len đều dính bột mì trắng xóa, cũng rất nhanh thấy được nét vui vẻ. So sánh với bọn trẻ, Lương Tiêu thấy mình chỉ biết cán vỏ bánh đúng là rất buồn cười.
Sau đó cũng thấy Lương Tiêu có được vẻ mặt vui tươi với nét cười vô hại, cũng không thiếu trẻ con vây quanh, cùng bọn trẻ cán bẹt bột mì đã được nhào sẵn. Bọn trẻ nói chuyện vài ba câu liền trở lên thân quen, vẫn như cũ duy trì thái độ ngoan ngoãn cẩn thận, những câu bọn nhỏ hỏi đoại loại chỉ là có phải anh kiếm tiền giỏi lắm đúng không.
Để tay