Sau khi ăn sủi cảo xong, viện trưởng cố ý giữ hai người ở lại chụp ảnh cùng trẻ con cả viện, nói rằng sẽ gửi ảnh cho bọn họ sau khi rửa xong. Diệp Quý An không hề từ chối mà lưu lại địa chỉ, nhưng Lương Tiêu nhìn thấy, đó là địa chỉ của công ty. Tiệc liên hoan buổi chiều hai người không tham gia nữa, Lương Tiêu lại cẩn thân đạp ga đi trên đường vành đai rộng rãi, lái xe đến tòa Walmart gần nhà.
Diệp Quý An vẫn như cũ tựa nghiêng đầu lên cửa sổ xe, mở rộng bàn tay chắn lấy gió ấm phả ra từ điều hòa, phì cười nhìn Lương Tiệu trong gương chiếu hậu, “Có đói không?”
“Một chút.” Lúc này Lương Tiêu đã không còn ngụy trang nữa.
“Anh thấy cậu ăn nhiều nhất cũng chỉ hết năm cái.”
“Ba cái.” Lương Tiêu lái xe vào bãi đỗ, “Em thật sự không ăn được cần tây.”
“Anh biết, cần tây, rau thơm, tôm nước ngọt và các loại nấm, từ nhỏ có ép cậu cũng không ăn mấy thứ này, mẹ Hồ đều nói cho anh nghe rồi, Diệp Quý An xuống xe đóng chặt cửa, ánh mắt lướt qua đỉnh xe, “Cậu thích ăn món gì mẹ Hồ đều đã liệt kê thành danh sách gửi cho anh.”
Lương Tiêu rút chìa khóa xe, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái, đại khái vừa vui vừa ngại, “Hai người thêm bạn wechat rồi hả?”
Diệp Quý An vẻ mặt thần bí ghé sát vào cậu, hai người bước chầm chậm đến siêu thị phía trước, “Ớt chuông có được không?”
Lương Tiêu nhét tay anh vào túi áo, “Ớt loại nào cũng được.”
Diệp Quý An cười, “Vậy gói nhân thịt trộn ớt chuông nhé, nghe thôi thì thấy đây là thảm họa ẩm thực, nhưng thực tế thì ngon lắm đấy. Ngày trước còn ở Nam Kinh năm nào anh cũng gói.”
Lương Tiêu gật gật đầu, bàn tay trong túi áo nắm lấy tay Diệp Quý An.
Quá trình mua đồ rất gọn lẹ, ít nhất lúc bắt đầu là như vậy, đứng trước gian đồ ăn tươi, Diệp Quý An giống như cá gặp nước, như hỏa nhãn kim tinh, vừa nhìn đã biết là người có kinh nghiệm lâu năm chen chợ mua rau, cho dù ngày ba mươi siêu thị có náo nhiệt như họp chợ phiên, Diệp Quý An cũng nhanh chóng chọn xong món đồ mình cần mua, tức tốc cân hàng tính tiền, sau đó chen ra khỏi đám đông toàn ông bà già cao tuổi, không tổn hại một sợi tóc nào.
Lương Tiêu đứng ở một bên canh xe đẩy hàng, mắt nhìn Diệp Quý An từng lần chen ra chen vào, chắc chắn không chỉ mua mỗi ớt chuông. Diệp Quý An mua đồ rất cẩn thận, nhân thịt cũng không mua hàng làm sẵn, phải chọn thịt tươi, sau đó nhờ chủ quầy xay cho. Đồ mua được rất nhiều, có xương sườn và xương ống, còn có thăn bò và sụn dê, hai miếng thịt ba chỉ và thịt vai lớn, tôm đỏ Argentina và cá thủ Đại Liên, các loại rau củ đều phong phú, Lương Tiêu ăn quen đồ tây nên có rất nhiều loại cậu cũng không biết tên, nhìn xe hàng giống như muốn chất đầy tủ cho mấy ngày nghỉ lễ còn lại.
“Tiền bối định ngày nào cũng nấu ăn sao?” Lương Tiêu hỏi.
“Đương nhiên, anh thích nấu ăn mà, năm mới không cần ra bên ngoài xếp hàng đợi chỗ, cũng an toàn hơn gọi đồ trên mạng.” Diệp Quý An dừng lại trước một tủ đồ ướp lạnh, kéo vạt áo Lương Tiêu, lấy hai hộp cá tuyết và một hộp tôm he đặt lên xe đồ đã chất đầy, “Thẻ mua sắm công ty phát có năm nghìn tệ, cũng chưa dùng hết.”
“Em không có, chức vụ thấp quá.” Lương Tiêu ủy khuất nói, “Em chỉ có thẻ của Starbucks và nhà sách lớn Tây Thiền thôi.”
“Cậu cũng chẳng cần cái thẻ này.” Diệp Quý An cười cười nhéo cái mặt giả vờ đáng thương của câu. Chọn rau tươi trong tủ ướp lạnh quá lâu, cả bàn tay của Diệp Quý An lạnh ngắt như đá, Lương Tiêu nhẹ nhàng áp bàn tay của anh lên má mình, ma sát với các ngón tay của anh.
Diệp Quý An đỏ mặt, cho dù vẫn còn bột mì dính trên mặt buổi sáng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, tuần hoàn máu trên mặt anh dạo gần đây đúng là chập chờn bất ổn. Anh nhẹ nhàng ấn lên vành mắt của Lương Tiêu, “Tay của anh vân vê rất thích hả?”
Lương Tiêu chăm chú nhìn anh, “Rất lạnh.”
Diệp Quý An không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng này của cậu, tầm mắt anh liếc tới sạp đồ khô, “Chúng ta đi xem thêm lúc nữa đi.”
“Được, bây giờ ấm rồi.” Lương Tiêu vừa lòng vỗ vỗ mu bàn tay của Diệp Quý An, tay phải đặt lên bộ phận đẩy xe, ý muốn Diệp Quý An và mình mỗi người đấy một bên, đẩy đi được vài bước, Diệp Quý An đút tay trái vào túi quần, còn tay phải xê dịch đến bao trọn mu bàn tay của Lương Tiêu.
Anh vẫn cúi đầu, “Còn muốn sưởi ấm thêm chút nữa.”
Lương Tiêu không nhìn ra được biểu tình lúc Diệp Quý An nói câu này, chỉ nhìn thấy khóe miệng anh cong lên, hàng mi mắt rủ xuống, Lương Tiêu muốn ngay lập tức hôn lên đó.
Điều làm Lương Tiêu ngạc nhiên hơn là, lúc đi qua quầy bột mì, Diệp cầm lên mì sợi chứ không phải vỏ sủi cảo, “Chút nữa về nhà nấu cho em một bát ăn lót dạ, cơm giao thừa cũng phải làm ít nhất sáu món, sớm nhất phải bảy tám giờ mới có thể ăn.” Anh nói.
Lương Tiêu biểu thị mình muốn ăn trước 2 bát, lại lấy một gói vỏ sủi cảo đặt vào trong xe đẩy, cậu nghĩ Diệp Quý An có lẽ đã quên mất, lại thấy anh đem cái túi đó đặt lại quầy hàng, “Tự mình nhào bột cán bánh ngon hơn.”
“Đều như nhau mà.”
“Tôi nói này Lương thiếu gia, nhìn cậu bình thường kén ăn như thế, sao bây giờ lại qua loa rồi, cán bột cũng không mất nhiều thời gian đâu.” Diệp Quý An nhăn mày nhìn cậu, ngừng lại hai giây liền vuốt vuốt khóe miệng cúi đầu xuống, “Đãi ngộ cậu không thể còn không bằng trẻ con nhà khác.”
Lương Tiêu ngây ra.
“Tiền bối, còn phải mua thêm gì nữa không?” Cậu mở miệng hỏi.
“Hết rồi, nước khử trùng và dầu gội vẫn còn nhiều, sữa tắm và nước giặt quần áo cũng vậy, ngày hạ giá mười một tháng mười một anh mua về cả đống, qua nhà anh lấy là được.” Diệp Quý An nghiêm túc đếm.
Lương Tiêu trực tiếp dẫn anh đến khu đồ tình nhân, chạy nhanh như bay, mang theo loại cảm giác lỗ mãng trước nay hiếm thấy trên người cậu. Chỗ này ở gần quầy thu ngân, hai người đứng nhìn giá hàng, người đi qua đi lại phía sau không ít, Lương Tiêu vừa để ý phản ứng của Diệp Quý An, vừa liếc qua hai dãy để dầu bôi trơn.
Nhãn hiệu không nhiều, quả nhiên không có loại cậu thích. Giữa dạng nước và dạng silicone, Lương Tiêu lựa chọn vế đầu, lấy ra một loại không mùi không vị, tỉ mỉ quan sát, thấy sản phẩm không chứa hóa chất sát trùng N-9 tiêu diệt hệ vi sinh đường ruột mới yên tâm đặt vào xe hàng. Tuy dùng nó trong khi làm sẽ khô đi rất nhanh, cần phải thường xuyên thêm vào để tránh ma sát dẫn đến phiền phức, nhưng gel bôi trơn dạng nước gây kích ứng nhỏ, cũng dễ dàng tẩy rửa sau khi xong việc nên Lương Tiêu mới nguyện ý dùng loại này trên cơ thể Diệp Quý An.
Lương Tiêu cười nói: “Hộp này có mười vỉ.”
Diệp Quý An nhìn cậu chằm chằm, bỗng nhiên với lấy năm hộp bao cao su Okamoto 001 màu đỏ, lại tiếp tục lấy sáu hộp 003 màu bạch kim, ném tất vào trong xe đẩy, để chúng nằm ngoan ngoãn trên hộp sườn dê và cá hồi. Tổng cộng là sáu mươi tám vỉ, cộng với hộp lúc nãy, tất cả bảy mươi tám vỉ, Lương Tiêu nhìn mà ngẩn cả mặt.
Cậu cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng mua nhiều như thế, cậu có nghi ngờ Diệp Quý An không định năm ngày sau đi làm nữa hay sao?
“Tiền trong thẻ tiêu không hết, khai xuân là hết giá trị rồi.”
Diệp Quý An nói xong liền quay lưng đẩy xe đi tính tiền.
Lương Tiêu cười cười nghĩ lại, Diệp Quý An là kiểu người tính trữ giấy vệ sinh, tích một đống bao cao su cũng rất bình thường. Vậy bao lâu mới có thể dùng hết đây? Dùng đến hết mùa xuân hay đến hết mùa hè? Bọn họ sẽ luôn luôn ở cùng nhau, nghĩ đến đây đúng là làm cho người nào đó liên tưởng triền miên, cậu đút hai tay vào túi đi phía sau Diệp Quý An. Lương Tiêu nhìn mái tóc đen của anh, phía sau bị