Khách quan mà nói, Diệp Quý An không hề cảm thấy có gì khó xử với cuộc gọi này của em trai, ngược lại năm nào cũng diễn đi diễn lại, có thể coi là đã có kinh nghiệm phong phú, lý do anh căng thẳng như vậy có lẽ là do chuyến thăm hỏi buổi sáng đã khiến một phần ký ức nào đó bị kích động, vì thế bản năng cũng nhảy ra theo, anh cảm thấy rất không thoải mái, nghĩ đến ngữ khí mà mình sắp được nghe thấy, cuộc nói chuyện sắp tới, cũng như nghĩ đến gương mặt ở đầu máy bên kia, ấn tượng của anh về những người đó đã dần dần mơ hồ.
Dựa lên lưng Lương Tiêu rất thoải mái. Hai người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế lưng cao, Lương Tiêu im lặng xê ra một nửa, vẫn yên tĩnh gắp đồ ăn, bóc đầu tôm rồi nhúng thịt tôm vào nước chấm, giống như không quá để tâm đến sự khác thường của Diệp Quý An, điều này cũng khiến Diệp Quý An cảm thấy thoải mái hơn.
Diệp Quý An ấn vào nút nhận cuộc gọi màu xanh.
Truyền đến bên tai là giọng của mẹ anh.
Tiếng Nam Kinh lâu ngày không được nghe, bà hỏi anh ăn cơm chưa, vẫn đang tăng ca sao, có phải Bắc Kinh rất lạnh không, có đốt pháo không, cuối cùng vẫn chúc anh năm mới vui vẻ, Diệp Quý An trong lòng cảm thấy nhiều thêm một tầng kỳ lạ, cảm giác giống như đang phản hồi tin nhắn chúc mừng của lãnh đạo, nhưng đầu anh vẫn phản ứng nhanh chóng, đối với mỗi lời khách sáo của mẹ mình lại đáp lại bằng một lời khách sáo khác. Người tiếp theo nhận điện thoại là bố anh, loại cảm giác nghiêm túc kiệm lời của phần tử tri thức bao nhiêu năm cũng chẳng hề thay đổi, ít nhất là trước mắt Diệp Quý An, ông vẫn luôn duy trì thái độ như vậy. Nói vài câu chúc mừng hỏi thăm khô khan, nói về chuyện sức khỏe của mình, lại chỉ điểm chung chung chuyện công việc của anh, cuối cùng điện thoại được trả lại cho mẹ anh.
Diệp Chi Hồng đâu? Diệp Quý An hỏi.
“Đang lái xe, đưa chúng ta đi nhà hàng ăn cơm.” Mẹ anh trả lời, nghe đầu bên kia có tiếng trẻ con cười giòn tan, có lẽ là đang được bà ôm vào trong lòng.
Tay Diệp Quý An bị nắm lấy. Lương Tiêu không phát ra tiếng động, khép năm ngón tay của mình vào bàn tay anh, giữa các ngón tay vẫn còn ẩm ướt, cậu ngồi dựa vào ghế lẳng lặng nhìn anh.
“Chơi vui vẻ.” Diệp Quý An cũng cười, “Đồng Đồng, mau gửi Wechat chúc tết bác, bác gửi cho cháu tiền mừng tuổi.” Lời vừa dứt, đứa trẻ kia trực tiếp chúc mừng năm mới qua màn hình điện thoại, hé răng cửa nói vài câu chúc mừng bằng chất giọng non nớt ngọt ngào, chờ đợi người bác chưa từng gặp mặt này vui vẻ gửi cho nó một cái hồng bao thật lớn.
Diệp Quý An nhanh chóng tắt điện thoại, chuyển khoản Wechat số tiền 2019 tệ, anh đặt điện thoại sang một bên, quay sang nhìn Lương Tiêu, “Năm nay chắc là lên lớp mầm non lớn rồi.”
Lương Tiêu gật đầu, sau đó lại vuốt ve các ngón tay của anh, “Là bé gái.”
“Được cưng chiều lắm, mẹ anh thích con gái, lúc bà mang thai ngày nào cũng nói với anh muốn sinh một bé gái, nuôi một mình anh là con trai đã đủ mệt rồi.” Trán của Diệp Quý An trượt lên má Lương Tiêu, mí mắt rũ xuống, “Ai mà biết được.”
Nói xong anh lại ngẩng đầu lên, từ khoảng cách rất gần nhìn thẳng vào đôi mắt của Lương Tiêu, toát ra loại cảm giác mời gọi chẳng kiêng dè, nhìn thấy Lương Tiêu hé miệng, anh dứt khoát ôm lấy cổ của cậu hôn lên, nụ hôn kéo dài năm phút, Lương Tiêu hơi híp mắt lại, tiến vào đáp trả anh, bàn tay ấm áp trượt dọc theo vạt áo Diệp Quý An, hai người quấn quýt lấy nhau không tách ra một giây, hôn đến nỗi chiếc ghế bắt đầu kêu lên kẽo kẹt.
Hôn xong, Diệp Qúy An còn quẹt quẹt khóe môi Lương Tiêu, sau đó ngồi trở lại ghế mình.
Miệng anh còn đỏ hơn cả con tôm trên bàn.
Chủ đề gia đình không còn được nhắc đến nữa, Lương Tiêu nhanh chóng chọc cho Diệp Quý An cười vui trở lại, bọn họ chậm rãi ăn thức ăn trên bàn, hai người đan chân vào nhau, ăn đến gần mười giờ, bia đã được uống hết, đồ ăn thừa thì cất vào hộp, chuẩn bị ngày hôm sau đem cho đám chó hoang dưới tòa nhà.
Sau đó Diệp Quý An đi tắm, rửa sạch hết mùi dầu khói bám trên người và bột mì còn dính trên tóc, Lương Tiêu đã tắm qua vào buổi chiều, đang dồn bát đũa thành một đống, từ đằng xa xa nghe tiếng tấu nói trên tivi, ngồi trước tủ bát quan sát một lúc, cậu đột nhiên phát hiện ra một việc.
Nhà mình cũng có một cái máy rửa bát.
Chỉ là giấu hơi kỹ, ở dưới kệ bếp, phải mở cửa tủ ra mới nhìn thấy được.
Nghĩ lại trước đây một mình cậu phải đối phó với đống bát đĩa xoong nồi đến phát bực, Lương Tiêu cảm thấy đúng là ngu ngốc cả thảy, những việc suốt hai mươi mấy năm chưa làm bao giờ đương nhiên không thể làm vài lần đã thích ngay, cho dù có cùng Diệp Quý An rửa bát cậu cũng chẳng thể cảm thấy vui vẻ nổi, nhiều nhất cũng chỉ là không đau khổ mà thôi. Mà ngoài giờ làm việc thì Lương Tiêu là một người thích vui chơi tiêu khiển, đương nhiên sẽ lựa chọn đem đống bát này nhét vào máy rửa bát, đổ vào thật nhiều nước rửa bát, ấn vài cái nút, trở lại phòng khách ngồi khoanh chân trên tấm thảm lông cừu, vừa ấm áp vừa an nhàn.
Marx sau khi đã ăn mấy con con gián no nê thì vui vẻ bò trên bàn trà, thỉnh thoảng nhìn cậu chớp chớp mắt.
Đợi Diệp Quý An từ trong phòng tắm bước ra, Lương Tiêu cũng vừa tắt cái video bố cậu gửi vài giờ trước, quay vài con chim biển đang bay cùng với bầu trời đêm nhìn không rõ có mấy ngôi sao. Nghĩ đến giờ này ở Hawaii cũng đã là nửa đêm, cậu không nhắn lại nữa.
“Có thấy chán không?” Diệp Quý An chỉ vào chương trình Xuân Vãn trên tivi, lại đặt chiếc khăn tắm vừa lau khô tóc xuống, mắc nó trên khung máy sưởi. Anh để trần phần thân trên, bên dưới mặc một chiếc quần thể thao màu trắng. Vì bộ đồ này mặc vào sẽ nhìn thấy hình xăm, không cách nào mặc nó ra ngoài vận động, Diệp Quý An sau khi mua trên mạng về thì mặc thành đồ ở nhà, lúc này bị Lương Tiêu nhìn chằm chằm đến mức mặt nóng ran, anh liền lấy chiếc áo len màu ghi trên sô pha mặc vào.
“Nhiều năm rồi chưa xem, em thấy những chương trình về ngôn ngữ cũng rất hay.”
Diệp Quý An có hơi ngạc nhiên, cởi dép lê, đi chân trần ngồi xuống cạnh Lương Tiêu, đệm thêm một cái gối phía sau lưng mình, cong cong đầu gối, “Chết rồi.” Anh lập tức rút điện thoại ra, “Quên phát hồng bao trong nhóm rồi.”
“Bọn họ đều đang hối anh.” Lương Tiêu đột nhiên ôm lấy anh, “Chỉ có em không hối.”
Diệp Quý An tìm thấy Lương Tiêu trong đống tin nhắn spam “Mau gọi chủ quản Diệp”, khoảng hai mươi phút trước, cậu chẳng phí lời chỉ liên tục gửi hồng bao, tổng cộng mười cái đều bị giành sạch. “Đúng vậy, cậu đang phát thay anh hả?” Anh nhẹ nhàng nhìn Lương Tiêu một cái, “Anh thấy bọn họ đều sắp gọi cậu là bố rồi.”
“Nhận hồng bao là có thể được gọi bố sao?” Lương Tiêu cong mày, tầm mắt hướng đến ngón chân của anh, đỏ lên vì ngâm nước nóng, ẩn trong chiếc thảm lông cừu vừa dài vừa mềm mại.
“Còn không phải hả, có rồi đây này.” Diệp Quý An đưa cho Lương Tiêu nhìn có người đang ở trong nhóm nhận bố, sau đó liên tiếp phát hồng bao, giao thừa mỗi năm đều phải gửi năm nghìn tệ vào nhóm, đây là truyền thống của bộ phận anh, bao nhiêu năm vẫn như vậy, chủ quản đương nhiệm là anh sau khi đã quen rồi thì không còn thấy đau trứng nữa. Lúc này đám người đang nhận bố gọi mẹ lại bắt đầu bàn tán sôi nổi hơn, nói có phải chủ quản Diệp cuối cùng cũng đi hẹn hò về rồi không, bàn tán nhưng cũng không quên nhận hồng bao, năm nghìn tệ lập tức bị giành sạch.
Diệp Quý An nói, tốt xấu gì cũng nên chừa lại cho tôi chứ, dành được một đồng cũng còn tốt hơn là không giành được đồng nào. Tin nhắn chưa đọc của Wechat đã lên tới 999+, anh cũng lười mở, không phải là mấy lời khách sáo thì cũng là mấy lời chúc tết của nhóm công ty, đang định đặt điện thoại xuống cùng Lương Tiêu xem tiểu phẩm cậu thích, âm báo đặc biệt lại vang lên, là do anh cài đặt, cũng chỉ có một người.
Chuyển khoản Wechat, 50000 tệ.
Ngay sau đó là một dòng tin nhắn: Quá mức chuyển rồi, ngày mai bù thêm 2000.
Diệp Quý An không mở bao, quay sang nhìn chủ nhân của tin nhắn, “Làm gì thế.”
Lương Tiêu cả mặt vô tội nhìn anh, chầm chậm mở miệng, “Muốn nghe tiền bối gọi em là bố, ở trên giường.”
Diệp Quý An ngây ra, ít nhất cũng phải đến mười giây, hơi rượu vẫn còn bay qua bay lại trước mặt, hồi thần lại liền vứt điện thoại xuống đi đến véo tai Lương Tiêu, “… Tiểu tổ tông, mẹ nó anh lớn hơn cậu bảy tuổi đấy, sao? Tuổi cậu tăng trưởng âm hả?” Anh cắn mang tai cậu gầm gừ, “Có đánh chết anh cũng không chịu, đây mẹ nó là vấn đề tôn nghiêm biết không?”
Lương Tiêu ôm lấy Diệp Quý An, không nhanh không chậm cắn vào yết hầu anh, “Nhưng em cũng đủ tự tin khiến tiền bối phải gọi.”
Diệp Quý An bị cắn đến rên rỉ vài tiếng, được một lúc đã không còn hung dữ nổi nữa, mềm nhũn người chui vào trong lòng Lương Tiêu, hai tay ôm lấy vai cậu, đôi môi bị đối phương ngậm mút hơi đau, sau đó tràn xuống xương quai xanh, Lương Tiêu dùng chóp mũi nới rộng cổ áo của anh, tiếp tục chầm chậm hôn xuống bên dưới. Thật sự mà nói, lý do khi nãy Diệp Quý An ở trong phòng tắm lâu như thế là do anh đang làm trước bước chuẩn bị giống như trên mạng dạy, nếu như hôm nay bọn họ có thật sự làm đến cùng, Diệp Quý An cũng không thấy có gì đột ngột, huống hồ tiểu phẩm của Phùng Củng trên tivi cũng đã kết thúc, sân khấu đổi thành những bài hát trữ tình mơ mộng, đây không phải thiên thời địa lợi nhân hòa thì là gì.
Ngay lúc Diệp Quý An vừa trượt thân xuống nằm đổ trên thảm lông cừu, ngay lúc Lương Tiêu đè lên người anh tiếp tục hôn, ngón tay đang vuốt ve dưới lưng quần thì điện thoại bỗng reo lên.
“Nghe điện thoại trước đi.”