Đối diện với thái độ đặt việc công lên hàng đầu của Diệp Quý An, Roman không hề ngạc nhiên chút nào, “Chúng ta đúng là phải nói chuyện, nhưng không cần quá lâu, anh đương nhiên vẫn có thể trở về họp.” Hắn cũng đặt cốc xuống, lau vết sữa còn dính trên môi của mình, “Ha ha, thực ra tôi cũng vừa được ra trại, mới đến Bắc Kinh ba ngày trước thôi.”
Diệp Quý An trong lòng thầm nghĩ người này đến đây đã có chuẩn bị từ trước, lại có vẻ rất thành khẩn, “Ừm.” Anh gật đầu.
“Shawn với anh đang sống chung, tôi đều đã nhìn thấy, cho nên anh không cần nói dối tôi.” Roman ngước mắt lên nhìn, nói tiếp, “Ba ngày nay, từ lúc bước ra khỏi cánh cửa này cho đến khi về nhà, hai người luôn đi cùng với nhau.”
Diệp Quý An nhướng mày, “Cho nên cậu đã theo dõi chúng tôi? Chẳng khác gì với lần ở Moscow cả.”
Roman đắc ý dựa vào ghế, “Không cần căng thẳng, tôi không chụp ảnh, cũng không định giúp hai người come out đâu.”
Diệp Quý An đặt khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm nhìn hắn, “Khi nãy không phải đã giúp rồi sao?”
Roman vờ như không nghe thấy lời này, “Shawn không muốn gặp tôi, tôi biết, nhưng nếu như đã gặp được anh, tôi cảm thấy mình có thể nói ra vài điều, tôi giúp anh hiểu rõ hơn về Shawn.”
“Giúp tôi? Vậy thì không cần.”
“Hai người mới quen nhau nửa năm, chỉ được một thời gian ngắn ngủi sau khi anh ấy về nước, không phải sao?” Roman bật cười, “Anh có biết hết sở thích, thói quen, tính cách, quá khứ của anh ấy hay không… Đã từng gặp người nhà anh ấy hay chưa?”
Vế đầu tiên Diệp Quý An không thấy có gì to tát cả, anh cho rằng dần dần tìm hiểu đối phương mới có ý nghĩa, cũng giống như Lương Tiêu không thể biết được hết mọi thứ về anh, cùng nhau giãi bày, cùng nhau tiếp nhận không phải là điều kiện tất yếu của tình yêu hay sao? Anh chẳng vội chút nào. Duy chỉ điều cuối cùng kia làm anh thấy hơi khó chịu, “Cậu gặp rồi?”
“Đương nhiên.” Roman gật đầu đắc ý, “Bố của Shawn năm nào cũng đến thăm chúng tôi, dẫn chúng tôi đến thăm mộ của mẹ và anh trai anh ấy ở New York. Anh ấy rất yêu tôi, nếu như không xuất hiện sự việc năm đó, tôi đã kết hôn cùng anh ấy lâu rồi.”
“Ra là vậy.” Diệp Quý An chăm chú nhìn hắn.
Roman bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, vuốt vuốt chóp mũi, “Anh đã biết chuyện gì?”
“Vì sao cậu bị giam nhiều năm như thế, cậu tự mình hiểu rõ hơn tôi.” Diệp Quý An không nhanh không chậm nói, “Việc này rốt cuộc có liên quan gì đến Lương Tiêu, có tạo ra ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu ấy, có lẽ cậu là người hiểu rõ nhất.”
Roman ngây người.
Diệp Quý An nói tiếp: “Cậu hiểu về gia đình cậu ấy như thế, chắc hẳn phải biết chuyện của mẹ cậu ấy, kết quả thì sao? Kéo một đám người về nhà cậu ấy chích ma túy, như vậy là yêu sao? Lúc làm ra loại việc này cậu còn nhớ tới mình yêu cậu ấy ư?”
Diệp Quý An nói ra từng chữ rõ ràng, tốc độ đủ nhanh, thói quen làm việc nhiều năm đã luyện thành loại ngữ điệu đều đặn lại thản nhiên giống như việc này không có liên quan gì đến mình. Chỉ thấy Roman cúi đầu, mở miệng nhấp một ngụm cacao, “Không nghĩ đến anh là kiểu người mạnh mẽ như vậy.”
“Kiểu người thế nào không quan trọng.” Diệp Quý An nhìn đồng hồ trên tay, “Cho đến bây giờ cậu vẫn muốn kể với tôi về chuyện tình lãng mạn của hai người sao? Tôi đã nói rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian làm việc của mình cho những chuyện như thế này.”
“Đương nhiên là quan trọng.” Roman nghiêm túc nói, “Shawn không thể dung hòa được với những người có tính cách mạnh mẽ, bởi vì anh ấy cũng là một kẻ cuồng khống chế, cuồng đến mức độ rất cao, thật đó.”
Diệp Quý An bật cười, “Dù chia tay rồi cũng đừng hại người không lợi mình chứ?”
“Tôi không nói đùa.” Roman cuối cùng cũng ngồi thẳng lưng, “Ngày trước lúc mới yêu nhau đã như vậy rồi, tôi ở bên ngoài trở về, anh ấy nhất quyết hỏi tôi đã đi đâu, tôi kết bạn với ai anh ấy cũng nhất quyết muốn biết, muốn can thiệp. Tài khoản xã giao của tất cả bạn học của tôi anh ấy đều theo dõi, nửa đêm có cuộc điện thoại nào gọi tới mà tôi không nghe anh ấy nhất định muốn gọi lại, làm rõ xem người gọi tới là ai, tôi căn bản không có không gian riêng tư, anh ấy thiếu chút nữa là gắn định vị lên người tôi rồi.”
Diệp Quý An vẫn không có biểu tình cả, “Nhưng không phải cậu đã thành công rồi sao? So về trình độ lừa gạt thì cậu đúng là thiên tài.”
Roman bị nói đến trắng mắt, “Tôi đã hối hận rồi.”
Diệp Quý An nhấp chầm chậm một ngụm cà phê, “Ồ.”
Roman đột nhiên hắng giọng, “Nhưng như vậy không phải chứng minh rằng anh ấy rất yêu tôi sao? Anh ấy sợ mất tôi, sợ rời xa tôi, rất sợ.”
Diệp Quý An trong lòng nghĩ thầm, người này ăn mày quá khứ mà còn tự lún sâu, “Đó là chuyện của ngày trước.”
Roman bỗng nhiên bật cười, “Vậy bây giờ thì sao? Anh ấy có như vậy với anh không?”
Diệp Quý An nhún vai, “Không có. Trải qua một đoạn tình cảm thất bại, đương nhiên phải biết rút ra bài học.” Anh cũng mỉm cười, lông mày khe khẽ cong lên, “Thực tế chứng minh cứ lo được lo mất cũng không có được hạnh phúc, Lương Tiêu lại thông minh như vậy, không dễ gì mới bắt đầu lại, đương nhiên muốn cùng tôi học cách tin tưởng đối phương, cậu ấy trưởng thành rồi, sẽ không hành động như trẻ con nữa. Hoặc cũng có thể vì tôi cho cậu ấy đủ cảm giác an toàn.”
Roman cắn môi, mở to mắt nhìn Diệp Quý An.
Diệp Quý An thở dài cảm khái: “Giẫm lên vết xe đổ của mình thực sự quá đau khổ, cậu ấy không muốn đau khổ nữa, tôi cũng sẽ không để cậu ấy đau khổ.”
Phiếm mắt Roman đỏ hồng, hai con mắt vẫn xanh như nước hồ, “Anh không có tư cách nói như thế… Đây là lần đầu tiên chúng tôi yêu đương, lần đầu tiên ai cũng sẽ mắc phải lỗi lầm, đúng vậy, là tôi khiến cho anh ấy tổn thương, nhưng tôi không thể ngờ được anh ấy lại tuyệt tình như vậy! Tôi ra khỏi trại giam, gọi cho anh ấy nhiều cuộc như thế, gửi nhiều email như vậy, mỗi ngày tôi đều đợi, mọi thứ tôi đều chuẩn bị xong rồi, tôi không ngờ rằng anh ấy thậm chí còn không cho tôi cơ hội gặp mặt, lúc anh ấy đánh tôi giống như chưa từng quen biết tôi vậy. Lúc ở Moscow hai người đã yêu nhau rồi phải không? Shawn luôn là như vậy, chỉ cần anh làm sai chuyện gì khiến anh ấy không vừa ý, Shawn cũng sẽ không chút do dự mà vứt bỏ anh, bản chất của anh ấy là máu lạnh, có mới nới cũ, chẳng có chút luyến tiếc với ai cả cả. Shawn là người như vậy đấy, bây giờ anh biết chưa? Anh không sợ à?”
“Con người sao cứ phải tìm khổ cho mình?” Diệp Quý An hỏi ngược lại.
Roman lộ ra biểu tình lúng túng.
Diệp Quý An nhíu mày, chân thành nhìn hắn, “Con người chịu tổn thương cũng chỉ đến một mức độ giới hạn, cậu đã gây cho cậu ấy loại tổn thương không thể cứu vãn, tại sao cậu ấy còn phải tự ngược đãi mình? Lương Tiêu mới nhậm chức, công việc rất bận rộn, mỗi ngày phải lo lắng thứ ngày thứ kia, sao phải tốn thời gian nghỉ ngơi của mình để đi cãi nhau với cậu? Cho dù không có tôi, cậu ấy cũng không phải là của cậu.”
Roman không nói nên lời.
Diệp Quý An tiếp tục chuỗi lập luận của mình, “Những điều cậu nói tôi đều hiểu, nhưng, nếu sau này tôi có làm ra loại chuyện ngu ngốc gì đến mức không thể cứu vãn được nữa, Lương Tiêu không do dự chia tay với tôi, coi tôi là người lạ, tôi dù có hối hận cũng phải chấp nhận, không cần cậu phải tử tế chạy đến đây nhắc nhở tôi.”
“Tôi không cho rằng chúng tôi không thể cứu vãn.” Roman cúi thấp đầu che khuất đôi mắt mình.
Diệp Quý An có chút bực mình, anh không muốn nói chuyện quá cay độc, trông giống như mình đang bắt nạt trẻ con vậy, nhưng anh thật sự không thoải mái khi phải đối mặt với loại tình định có chết cũng không chịu thông não, cái kẻ đáng ghét còn chấp mê bất ngộ này không đáng để thông cảm, anh chỉ muốn nói thẳng, tránh cho trên mặt biểu hiện ra chút mất kiên nhẫn, “Trọng tình trọng nghĩa là một đức tính tốt, khoe khoang cũng là một thói quen tâm lý ai cũng có, cho nên hôm nay cậu chạy đến đây nói với tôi những thứ này, tuy rằng tôi không muốn nghe, nhưng tôi tôn trọng.” Phiền thì phiền thật, anh vẫn đáp, “Lương Tiêu đương nhiên yêu cậu, rất yêu cậu, cậu đã lấy ví dụ chứng minh cho tôi biết rồi, thực tế cũng không ai phủ nhận cậu cả, điều này chỉ có thể chứng minh cậu ấy là người nghiêm túc trong tình cảm. Nhưng từ khi cậu sử dụng ma túy, cho đến tận bây giờ tìm đến công ty, mỗi việc cậu làm ra đều khiến cậu ấy chán ghét cậu, thậm chí hận cậu, nếu cậu ấy thật sự có như vậy, cậu cũng không thể trách người ta.”
Nói xong anh liền đứng dậy, đi tới cạnh Roman, vỗ vỗ vai hắn, vai hắn đang hơi run lên, “Nếu như cậu có thể nghe vào những lời này, tôi khuyên cậu nghiêm túc nghĩ lại, ngày trước cậu đối xử với cậu ấy thế nào, đừng chỉ nghĩ đến việc bản thân mình mất đi bao nhiêu thứ tốt đẹp từ cậu ấy, hãy nghĩ xem bản thân mình có xứng đáng hay không. Lần trước ở Moscow cũng vậy, hoặc là hôm nay, nếu như thật sự gặp được cậu ấy, hoặc là tiếp tục tìm cơ hội gặp được cậu ấy, không ai cản được cậu. Nhưng đợi đến khi gặp rồi, trong lòng cậu không có chút áy náy nào sao?”
Roman nhỏ giọng: “Anh đừng nói nữa.”