Cảnh tương tự như trước mắt Diệp Quý An cũng từng thấy qua. Vào một tối mùa đông lạnh lẽo năm nào đó, Diệp Quý An trở về phòng, quần áo chẳng kịp thay đã ngã xuống giường đi ngủ, nằm được hơn chục phút thì giật mình tỉnh dậy, không động đậy, mở vòng bạn bè lướt một lượt. Nhìn xem tình trạng gần đây của các bạn mình thời đại học, thì ra có một bạn nữ được cầu hôn vào lễ tình nhân, cánh hoa hồng phủ đầy cốp xe, bốn chiếc nến cháy lửa bập bùng, ở giữa đặt một chiếc hộp nhỏ, bên trong là nhẫn cưới.Có lẽ là quá kích động, cô bạn học cũ đăng một lúc thật nhiều bài, video, hình ảnh, bài viết đều có đủ. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Diệp Quý An mở ra thưởng thức một hồi, trong lúc bụng đói như đòi mạng, bị hạnh phúc của người ta dồn vào miệng, loại cảm giác chua lên tận óc này, có thể nói là khiến người ta ấn tượng thâm sâu.
Bây giờ bày ra trước mặt anh cũng là cả một biển hoa.
Có lẽ dùng từ biển để hình dung thì có chút kỳ lạ, nhưng Diệp Quý An không nghĩ ra từ nào thích hợp hơn. Đây không phải là cánh hoa, là từng bông từng bông hoa hồng xếp kín cốp xe, giống như sóng ngầm, loại sắc đỏ đó, chỉ có thể nói đậm đến phát tối, đậm giống như dòng nước biển. Mà trong biển hoa kia không chỉ có hoa, chúng chỉ dùng làm tấm đệm, trên những bông hoa đặt một chiếc hộp nhỏ không quá bắt mắt, bên cạnh chiếc hộp nhỏ còn một hộp thủy tinh khác, trong hộp thủy tinh chỉ có một con thằn lằn nhỏ đuôi ngắn đang nằm yên tĩnh, màu sắc xanh đỏ, hoa văn giống như quả dứa, nhìn lại rất tròn trịa, bị đèn tròn trong cốp xe chiếu đến lung linh.
“Thằn lằn bóng đuôi ngắn, mới được ba tháng tuổi.” Lương Tiêu giải thích, “Gửi từ Úc về đó, cũng may không bị đứt đuôi.”
“Tặng cho anh hả?” Diệp Quý An nhìn gương mặt Lương Tiêu lộ ra tia khẩn trương, nhịn không được bật cười, anh cảm thấy cái thứ bé nhỏ này đầu to mắt to lại béo béo tròn tròn, sờ còn thích hơn cả Marx, vì thế liền nhấc cái hộp thủy tinh lên ngắm nghía thật kỹ, “Sao chẳng có chút tinh thần gì vậy?”
“Bên ngoài lạnh quá, chắc là nó chưa quen.” Lương Tiêu giơ tay lên dùng ngón tay phát đỏ của mình búng vào hộp thủy tinh, con thằn lằn trong hộp bật dậy há miệng, thè ra chiếc lưỡi xanh lục của mình ra uy với cậu, Lương tiêu phì cười, “Quản gia vừa từ sân bay gửi qua đây cho em, xe cũng do ông ấy lái đến, nhưng mà hoa là em khi nãy tự xếp đó.”
Diệp Quý An Quả thực bị từ “quản gia” này làm cho ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng có gì kỳ lạ đâu, vị này nhà mình chính là một thiếu gia được người khác bồng bế mà, còn về việc tại sao lại lấy quà tặng từ sân bay về, còn không phải vì vật sống xa xỉ, đặc biệt cử một người vượt trùng dương hộ tống về sao. Diệp Quý An nhẹ tay nâng con thằn lằn bóng chịu lạnh vượt gió này đặt về cốp xe, sờ sờ gương mắt cũng lạnh không kém của Lương Tiêu, nhìn thật sâu vào đôi mắt cậu, “Anh rất thích.”
“Cứ gọi nó là Engels đi.” Anh lại nói.
Lương Tiêu đột nhiên chớp chớp lông mi, cao hứng đáp: “Giống thằn lằn và loại hoa hồng này cực kỳ khó mua, cũng rất khó nuôi, em xếp hàng hơn ba năm rồi, đợi trứng nó được sinh ra và ấp, ngày đi kiểm tra sức khỏe cùng tiền bối, nó cuối cùng cũng được sinh ra, lúc đó em còn nghĩ, nếu như có thể ở bên tiền bối cả đời này thì sẽ đem nó tặng cho tiền bối.” Mỗi lần nói về động vật bò sát, Lương Tiêu giống như đắm chìm trong một thế giới nhỏ lung linh của mình, bộ dạng của cậu quá vui vẻ cũng quá thuần khiết, luôn làm Diệp Quý An muốn đi tới hôn lên, nhưng bọn họ đang ở dưới lầu công ty, chỉ có thể nhịn lại.
Anh nắm lấy tay Lương Tiêu, dùng sức vuốt chặt, hương hoa như có như không phảng phất trong không trung, ngọt ngào giống như ngậm một viên đường, “Vậy anh có thể nói nó là kết tinh của tình yêu chúng ta không?”
Lương Tiêu quay mặt đi chỗ khác, “Đừng mà… Gớm chết được.”
Diệp Quý An bị chọc cười, cũng không trêu cậu nữa, lúc này định đóng cốp xe, muốn để Engels ấm áp một chút, lại bị Lương Tiêu chặn lại, “Vẫn còn!” Cậu nhấc cái hộp nhỏ nằm bên cạnh cái hộp thủy tinh lên, nhét thẳng vào tay Diệp Quý An.
Mở ra nhìn thì thấy một chiếc chìa khóa xe, logo là biến thể của chữ L, Lexus.
“Biển xe em cũng làm xong rồi, xe đỗ ở bãi đỗ xe dưới tòa nhà chúng ta, là em dùng tiền lương của mình để mua đó, chỉ có thể mua được hãng này thôi, mẫu xe là LS, màu đen, em cảm thấy ngồi xe này đi làm trong thành phố cũng rất hợp.” Lương Tiêu nghiêm túc nói, “Sau này em sẽ kiếm nhiều tiền hơn nữa, mua cho tiền bối thật nhiều đồ tốt.”
Diệp Quý An sững người đứng một chỗ, đơ ra nửa ngày không nói được tiếng nào, anh biết, dòng xe này là nhập khẩu, ít cũng hơn trăm vạn, đối với anh mà nói đương nhiên là đủ tốt, nguyên nhân làm anh nghẹn giọng là, lời nói này của Lương Tiêu quá là đáng yêu, khiến cho anh không biết phải từ chối thế nào cho phải.
“Chỉ là một ngày lễ tình nhân thôi mà…” Anh ngồi xổm xuống, “Ý của anh là, một cái xe là quá đắt.”
“Đây là ngày lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta, là một ngày cực kỳ quan trọng.”
“Anh biết. Em dùng tiền lương của mình mua nó, anh rất cảm động, anh cũng hiểu được ý của em.” Diệp Quý An đưa đầu tựa lên vai Lương Tiêu, cọ cọ, “Nhưng em chỉ cần dùng một chút trong đó, tặng anh cành hoa là được rồi, huống hồ đã chuẩn bị cả một xe hoa thế này, còn có Engels, anh đã rất mãn nguyện rồi.”
Lương Tiêu không nói gì, chỉ dùng sức ôm Diệp Quý An chặt hơn, lại nhét cái chìa khóa vào túi áo khoác của anh. Cho đến khi hai người ngồi vào trong xe, điều hòa thổi ra hơi ấm, cậu mới mở lời:” Em làm thế này, có phải làm khó tiền bối rồi không?”
Diệp Quý An ngây người, “Anh có chút không ngờ tới.”
Lương Tiêu không gấp gáp đạp ga, trong gương chiếu hậu là gương mặt đang đắn đo suy tư, “Em vẫn không biết kiểm soát mức độ, giới hạn giữa người và người khi bên nhau, em thường không nghĩ đến việc đổi sang góc độ của đối phương để cảm nhận.” Lương Tiêu cố gắng tìm từ diễn tả, “Chỉ là, nếu như việc này gây ra áp lực cho tiền bối, em hy vọng anh hãy quên nó đi.”
Diệp Quý An trong lòng nói không ổn, đây không phải là hướng phát triển mà anh muốn, nhìn bộ dạng ủy khuất của Lương Tiêu, có thể chút nữa nuốt không ngon đồ ăn Việt Nam mà hai người đợi từ lâu nữa, “Này, áp lực em nói đúng là có một chút, khi nãy làm anh bị đơ mất.” Anh bắt lấy bàn tay của Lương Tiêu, “Em biết anh chuẩn bị tặng em thứ gì không? Nhìn thấy món quà này của em rồi bảo anh mà làm sao mà lấy quà của mình ra nữa, mất mặt chết mất”
Lương Tiêu quay sang nhìn anh, chầm chầm hỏi: “Là cái gì thế?”
Diệp Quý An lấy chiếc hộp giấy bên trong cái cặp căng phồng của mình, “Quà xấu xí cũng phải gặp bạn trai, mở ra xem đi.”
Lương Tiêu thiếu chút nữa bị chọc cười, nhưng cậu vẫn chưa cười, trang trọng ngắm nghía cái hộp trước mặt mình, cẩn thận bóc từng lớp vỏ bọc, nhìn thấy ống kính máy ảnh làm mắt Lương tiêu sáng lên, đợi khi bóc hết toàn bộ, nhãn hiệu của ống kính lộ ra, cậu mới trực tiếp ôm cái hộp vào lòng, “Tiền bối sao biết em chưa có cái này.”
“Đều bày ở trên tủ đó, anh không thể đi nhìn trộm được đúng không.” Diệp Quý An tươi cười nhìn cậu, “Sau này phải chụp thật nhiều ảnh cho anh, đợi anh biến thành ông già xấu xí rồi, em cứ nhìn ảnh nhớ lại thời anh còn đẹp trai ngời ngời như bây giờ là được.”
Lương Tiêu cuối cùng cũng phì cười, “Cái này để chụp phong cảnh.”
Diệp Quý An nghe xong quê mặt, “… Thì dùng cái khác mà chụp!”
“Ừm, em có mấy chục cái dùng để chụp người cơ.” Nói rồi chớp mắt mấy cái rất có tiết tấu giống như cái màn trập.
Ngón tay khi nãy bị lạnh đến đỏ ửng bây giờ đã ấm trở lại, anh giúp Lương Tiêu cất gọn chiếc hộp, “Đến lúc đó em cũng là ông già rồi, chụp không còn rõ nữa, sẵn giúp anh giấu đi nếp nhăn.”
“Tiền bối, anh sẽ kết hôn cùng em chứ? Đợi khi trở thành ông già rồi, chúng ta vẫn ở bên nhau.”
Câu hỏi này quá đột nhiên, Diệp Quý An còn tưởng bữa trưa mình ăn quá nhiều giấm Lão Trần Sơn Tây rồi nên bây giờ nghe nhầm, lúc hơi giấm còn chưa bốc lên, nghe Roman nhắc đến chuyện cầu hôn anh cũng sốt ruột mà hoang tưởng.
Quay mặt qua chỉ thấy Lương Tiêu nghiêng đầu tựa vào đệm, chăm chú nhìn anh.
“Hoa hồng đáng ra nên để lúc cầu hôn mới dùng, nhưng lại cảm thấy quá tầm thường, không đủ trang trọng, giống như mấy người nổi tiếng trên mạng chăm chăm tăng tương tác bán để quần áo vậy.” Lương tiêu ngại ngùng trốn tránh ánh mắt Diệp Quý An nhìn tới, lại bắt lấy tay anh, nhẹ giọng nói, “Cầu hôn đến cùng phải làm thế nào, nhẫn làm thế nào để đeo lên, em vẫn chưa nghĩ xong, bây giờ còn quá sớm, em sẽ cho tiền bối một bất ngờ.”
Bóng tối hoàn toàn buông xuống, ánh đèn lung linh chiếu lên gương mặt Lương Tiêu, một màu cam ấm áp. Diệp Quý An thu ánh mắt lại, anh có thể nhìn thấy rõ từng vệt màu cam, đưa tay ra tóm lấy, anh cũng có thể chạm vào vệt sáng này. Đây là thật, đây không phải ảo giác.
Ngược lại hơi men giấm… Anh phẩy không khí hai cái là tan rồi. Diệp Quý An biết,