“Là do chủ tịch ký? Khi nãy?” Diệp Quý An dốc ngược túi tài liệu trở lại đặt trên mặt bàn, khá là căng thẳng, “Bật mí cho anh một chút đi, anh sợ mình phát bệnh tâm thần, là chuyện tốt hay chuyện xấu… Em có biết không?”
Lương Tiêu nheo mắt cười nhẹ, đàm đạm nhìn anh, “Tính là chuyện tốt.”
Diệp Quý An lại vuốt túi giấy, “Vậy anh đọc đây.”
“Đọc đi, tiền bối không cần sợ.” Lương Tiêu chống hai tay lên mép bàn, nghiêng người về phía trước, “Đúng rồi, nếu như có chữ nào viết xấu quá thì gọi em qua phiên dịch.”
Diệp Quý An một lần nữa đè xuống nghi ngờ đang gào thét trong lòng, thầm nghĩ, thằng nhóc này vừa biết được nội dung lại còn quen thuộc cả nét chữ? Dù sao Lương Tiêu viết chữ Hán cũng chẳng đẹp đẽ gì cho lắm, chắc là sự tương giao giữa những người viết xấu chăng? Nhưng Diệp Quý An không hỏi, anh chẳng quan tâm được nhiều như thế nữa, vì một chút việc mà làm màu nửa ngày không phải phong cách của anh, Diệp Quý An vội vàng rút ra hai tờ bản thảo, để túi da xuống bàn, nheo mắt nhìn kỹ nét bút.
Chỉ nhìn thấy phần nội dung viết còn khoa trương hơn cả phần đề thư, lưa thưa vài dòng mà hết cả hai trang giấy, bởi vì có vài chữ viết còn to hơn quả đấm. Đúng là chữ viết theo lối hành thư nhưng không phải một hơi kéo hết một chữ, có vẻ đã cố gắng viết đẹp rồi, trong thư đối phương xưng hô anh: Quý An.
Da gà da vịt đua nhau dựng đứng từ gáy xuống lưng đến cả cánh tay, Diệp Quý An sợ rằng mình là trường hợp đầu tiên trong công ty được cái đặc ân này, hết sức có khả năng là mình đã phạm phải tội lớn gì rồi. Anh yêu cầu bản thân đọc tiếp xuống dưới, ở đại học anh có đăng ký một khóa học tự chọn về viết thư pháp, tuy đã quên không ít, nhưng không đến nỗi nhìn không ra kiểu viết hành thư này.
Nội dung như sau:
Tết này vắng nhà, không thể gặp mặt, thành khẩn kính mời Quý An một ngày gần nhất đi theo khuyển tử hàn xá tụ họp, chúng tôi toàn gia nghênh đón.
Tiếp theo là một chuỗi địa chỉ, còn có thời gian, định là tối thứ bảy.
Chơi tết? Khuyển tử? Địa chỉ nhà ở đường Trường An? Diệp Quý An lo lắng bản thân mù chữ hoặc hoa mắt đọc sai chỗ nào rồi lại hóa râu ông nọ cắm cằm bà kia, vì thế cầm đọc lại bức thư này một lần nữa, sau đó ngước mắt lên nhìn Lương Tiêu, “Có phải anh đã phát bệnh tâm thần rồi không?”
Vẻ mặt nhìn thấu hồng trần của Lương Tiêu không biết từ bao giờ đã được phủi bỏ sạch sẽ, lúc này cũng làm ra vẻ thấp thỏm, lắc lắc đầu, “Không đâu, đúng là ông ấy viết như thế.”
Diệp Quý An hít một hơi thật dài, tiếp tục duy trì mạch suy nghĩ thông suốt của mình, “Thế cho nên, vị chủ tịch thần long lộ đầu không lộ đuôi trong các cuộc họp này, hôm nay viết thư tay mời anh cùng “khuyển tử” của ông ấy về nhà ăn cơm? Lại còn muốn toàn gia nghênh đón anh?”
“Ừm, đây là thư mời, vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc.” Lương Tiêu thận trọng nói, “Là gia thư.”
Gia thư? Quả nhiên… Quả nhiên cái gì? Mấy tờ giấy này là Lương Tiêu cầm đến đưa cho anh.
Lương Tiêu ra ngoài một lúc, nhìn ra là đến phòng làm việc ở tầng cao nhất. Kinh ngạc một hồi anh cũng bình tĩnh lại, trong lòng có những phỏng đoán hỗn tạp, ngày trước cũng vậy, có lúc ít có lúc nhiều, cho đến bây giờ, càng đến gần với điểm nổ anh càng không vùng vẫy.
Anh đợi Lương Tiêu nói trước.
Lương tiêu vuốt vuốt sống mũi, lúng túng nhìn anh nói, “Trữ Vân Phi, thực ra là bố em.”
“Ở công ty chỉ có tổng giám đốc với mấy người già biết.” Cậu lại nói.
Diệp Quý An trầm mặc một hồi, bóp chặt chân, anh đứng thẳng dậy, đi đến đối diện bàn làm việc đứng cạnh Lương Tiêu, “Bây giờ anh biết rồi. Người mà anh bắt làm tiểu văn thần sai bảo nửa năm nay, hóa ra là thái tử gia của công ty.”
“Anh muốn thanh minh trước, anh bây giờ không tính là người già.” Diệp Quý An nhanh nhẹn bổ sung.
Lương Tiêu có vẻ bị chọc cười, nhưng lại rất khẩn trương, khiến cho vẻ mặt của cậu có chút kỳ quái, lông mày nhướng lên nhướng xuống, “Tiền bối cảm thấy tức giận sao?”
Diệp Quý An lo lắng nhìn tấm tường kính, bên ngoài nhiều nhiều người như vậy, anh không dám đứng quá gần Lương Tiêu, “Anh tức giận cái gì cơ?” Ngẩng đầu nhìn lên gương mặt Lương Tiêu.
“Bởi vì em lừa anh.”
Diệp Quý An chớp chớp mi, “Nhiều nhất chỉ tính là biết mà không nói.”
“Vậy tiền bối có đồng ý không?”
“Đồng ý cái gì? Đi gặp phụ huynh hả.” Diệp Quý An cười cười, “Làm như tình yêu của sinh viên đại học không bằng.”
“Đúng là giống thật.” Lương Tiêu thành thật đáp một câu.
“Sao ông ấy lại gọi em là khuyển tử? khiêm tốn quá rồi, em nào phải đứa con kém cỏi như thế.”
“Ông ấy khách khí mà.” Má Lương Tiêu thế mà lại đỏ, nhanh chóng quay mặt lại nhìn anh, “Tiền bối vẫn nên trở lại bàn ngồi đi, có người đang nhìn chúng ta kìa.”
Nói đến đây Lương Tiêu đã bình tĩnh lại nhiều rồi, Diệp Quý An đưa mắt nhìn ra ngoài, nơi làm việc không vật che chắn có vài người trẻ tuổi đang nhìn ngó vào đây, trong đó có cô bé Tiểu Lý bộ phận tổng hợp chỉ cần nhìn thấy anh và Lương Tiêu đứng cạnh nhau là cả mặt biểu tình cực kỳ vi diệu, hưng phấn bàn tán, nhưng lúc này cô đang cúi đầu, không dám liếc ngang dọc, chắc là khi nãy vừa bị Lương tiêu nhìn lại.
“Nhưng anh vẫn ngạc nhiên lắm, mà vẫn có chút không sảng khoái!”
Diệp Quý An trở về bàn làm việc của mình ngồi, thân là cấp trên, nên tránh bớt chút hiềm nghi, cái này là tốt cho Lương Tiêu, “Anh nói xấu chủ tịch với em, cái gì mà ông chủ cứng nhắc cổ hủ, là vì nghe tin tức không được chính xác, bây giờ lật xe rồi… Em nghe xong có suy nghĩ gì không?”
“Không có lật xe, tuy em không cảm thấy ông ấy cứng nhắc, nhưng em cảm thấy lúc tiền bối oán trách rất đáng yêu.”
“… Được rồi.” Diệp Quý An lòng nghĩ cái miệng ngọt này mà bắt đầu thì sẽ liên miên không ngừng, anh cũng biết bộ dạng mình bây giờ tuyệt đối xứng đáng với hai chữ nhiều chuyện, ví dụ như đỏ mặt, ví dụ như ôm trái tim đập bình bịch né tránh ánh mắt vô cùng cương trực của Lương Tiêu, bây giờ đang là giờ làm việc, cứ thế này làm sao mà được, anh nghĩ như vậy, đưa tay vuốt cà vạt, “Thế này vậy, em trở lại làm việc đi, thư mời anh giữ lại, giờ có chút thụ sủng nhược kinh, cảm ơn bố em trước.” Lời bên miệng nói ra vẫn chưa quen lắm, thậm chí còn không tự nhiên mang theo giọng nhà quan, suy nghĩ một chút, anh lại nói, “Chuyện hôm nay anh cần tốn chút thời gian tiếp nhận, em cũng trở về nghĩ xem còn việc gì muốn nói với anh nữa không, tan ca nói chuyện sau.”
Bởi vì ngày hôm sau có sự kiện team building, mọi người phải trở về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày hôm đó tăng ca cũng không quá muộn. Hai người đội gió lạnh bước lên tàu điện, thời gian vẫn chưa qua chín giờ.
Toa hành khách ở đầu tàu vẫn còn nhiều ghế trống, hai người chọn dãy ghế không có người, ngồi xuống sát cạnh nhau. Diệp Quý An khi nãy vừa trải qua vài tiếng đồng hồ tương đối là phức tạp. Một mặt nữa cũng rất hồi hộp, gặp gỡ chủ tịch với anh mà nói là một việc có áp lực kinh khủng, bây giờ còn chồng thêm việc đến nhà người ta gặp phụ huynh hàng thật giá thật, làm anh có cảm giác thời điểm này anh đang mơ một giấc mơ quá lớn đến nỗi sắp đè bẹp mình xuống. Mặt khác, anh thật sự rất vui vẻ, cao hứng đọc báo cáo mà khóe môi không tự giác cong lên, phải uống hai ngụm trà đắng để nhắc nhở bản thân tiếp tục đọc nốt.
Đúng là giống như một giấc mộng. Cũng chỉ trong một ngày hôm nay, cũng chỉ trong vài giờ ngắn ngủi này, anh còn vì mấy lời bốc phét về người nhà Lương Tiêu của Roman làm cho không vui, nên đã ăn nem Việt Nam uống rượu giải sầu.
Kết quả đến bây giờ, anh muốn gì được lấy rồi sao?
Lại còn thư mời gặp mặt, lại còn do chính tay người ta chắp bút viết hai từ “gia thư”, lấy thân phận một người cha, coi anh như