"Năm 1922
Sau khi về phủ, Đức Khải được Nhị Hoàng tử cho ăn học đàng hoàng. Ban đầu, hắn còn cứng đầu lắm, không chịu văn ôn võ luyện mà chỉ biết tối ngày ăn chơi, có khi còn bỏ đi biền biệt mấy ngày không về. Nhưng chàng vẫn vậy, đối đãi với hắn tử tế, ngày đêm nhắc nhở hắn chăm chỉ tập luyện. Về sau, hắn cũng không còn chống đối nữa mà bắt đầu chuyên tâm học hành, tình nguyện hầu hạ chủ tử của mình.
Có đôi lúc hắn tự hỏi, vì sao ngày ấy chàng lại sẵn sàng thu nhận hắn? Lẽ nào niềm tin của chàng quá dư thừa nên mới đặt vào một kẻ đầu đường xó chợ như hắn? Mãi sau này, hắn mới nghiệm ra chân lý rằng, chủ tử của hắn là một người rất tinh tế. Chàng thấy được điểm tốt của hắn, ngay cả trong tình cảnh éo le nhất, để rồi tin tưởng trao cho hắn một chức vụ mà hắn chưa từng mơ tới. Thế nên hắn cũng chẳng lạ gì khi Tuệ Vương dắt hai mẹ con Thanh Ca về phủ, cho người chăm sóc tận tình, chu đáo. Đó là bởi chàng cũng đã nhìn ra được ưu điểm của nàng, nên mới tin tưởng để nàng tham gia bàn chuyện đại sự.
Hắn mải mê suy nghĩ, quên luôn cả chuyện Hạc Hiên vừa hỏi. Chàng mà không hắng giọng, có lẽ Đức Khải sẽ còn hồi tưởng đến trưa.
- Điện hạ... - Hắn gãi đầu - Tại hạ chịu thôi, câu hỏi khó quá...
- Ta nghĩ là... - Nàng lên tiếng - Có thể Phạm Bằng đã hành động rồi. Hẳn là ông ta lo sợ chuyện xấu mình làm sẽ bại lộ, nên mới định gϊếŧ người diệt khẩu. Đúng không, Điện hạ?
- Đúng. Nhưng càng như vậy, chúng ta càng dễ tiếp cận được với hang ổ buôn người của ông ta. - Chàng quay sang hỏi nàng - Nàng có thể tả lại đại lao nơi nàng từng bị giam giữ không?
- Ta ở trong đại lao gần một năm. - Nàng nhớ lại - Ta nhớ nơi ấy nằm hoàn toàn trong rừng, chỉ có một buồng giam lớn và một ô cửa sổ nhỏ. Từ sáng đến trưa, các cô nương trong ấy sẽ thi nhau sưởi ấm qua ô cửa sổ, nhưng đến khi mưa thì lại phải tránh đi vì sợ nước mưa hắt vào. Chỉ vậy thôi.
- Vậy người có nhớ hướng ra không? - Đức Khải lập tức hỏi lại.
- Khi ấy ta cuống quá, không nhớ được gì. - Nàng thở dài ngao ngán.
- Vậy là, sáng sớm thì sưởi nắng còn khi mưa phải né đi? - Chàng tóm gọn lại ý chính - Có phải vào giữa năm, mưa không còn hắt vào đại lao đúng không?
- Đúng rồi. - Nàng nói.- Nếu ta nhớ không nhầm thì gió ở rừng Bạch Dương, toàn bộ thổi theo hướng Đông Nam. Chỉ trừ đến giữa năm, vì gặp phải gió mùa nên hướng gió đổi sang phía Nam. - Chàng ngừng một lát rồi nói tiếp - Khi xưa Phạm Bằng và con gái sống ở vùng giáp ranh với trấn Bạch Dương. Với bản tính của ông ta, chắc hẳn sẽ lựa chọn một nơi gần mình nhất để làm căn cứ. Ta cho rằng, đằng sau phủ Phạm gia cũ sẽ có đường dẫn đến đại lao. Có lẽ chỉ cần đi theo hướng Đông Nam là có thể tìm ra.
- Điện hạ... Sao ngài có thể suy luận ra được như vậy? - Đức Khải bật ngửa ra sau. Tuy sống ở phủ Tuệ Vương đã hơn mười năm nhưng Đức Khải vẫn chưa bao giờ hết ngạc nhiên bởi tài năng của chủ tử mình. Hắn hết lòng khen ngợi, vỗ tay tán thưởng, còn chàng chỉ mỉm cười đáp lại:
- Khi xưa ngươi chăm chỉ đọc sách thì bây giờ đã có thể thay ta lo chuyện chính sự rồi.
- Ơ kìa... - Hắn phản ứng - Điện hạ nỡ nói xấu tại hạ như vậy...
- Thôi không sao. Ta cũng không cần ngươi quá chăm chỉ đâu. Chỉ cần Xuân Kỳ không chê ngươi là được. Sau chuyến này, lo mà yên bề gia thất đi.
Thanh Ca bấy giờ nghe xong