"Năm 1922
Hạc Hiên và Đức Khải cưỡi ngựa đi trước, còn Thanh Ca mãi không biết làm sao để phi ngựa giống hai vị nam nhân kia nên dần tụt về phía sau. Thấy vậy, chàng đi chậm lại, tận tình hướng dẫn:
- Khi cưỡi ngựa, không cần quá căng thẳng. Nàng cầm chắc dây cương, mắt hướng về phía trước. Khi nào cần có thể giật dây liên hồi để ngựa chạy nhanh hơn. Nếu muốn dừng lại thì kéo mạnh ra sau.
Nàng thử làm theo, quả nhiên hiệu quả hơn rất nhiều. Nàng reo lên:
- Điện hạ nhìn này, ta đi ngựa thành thạo hơn rồi. Trông có giống một nữ hiệp thực thụ không?
- Giống lắm. - Chàng cười đáp lại.
Niềm vui đến chưa được bao lâu, Thanh Ca lại thở dài thườn thượt. Nàng nhớ Tiểu Thục cũng từng mơ ước làm một nữ hiệp. Giờ nghĩ lại, nàng bỗng nhớ con bé vô cùng.
- Sao nàng lại ủ rũ thế kia? - Chàng hỏi.
- Ta chỉ là không quen với cảm giác không có Tiểu Thục ở bên. Điện hạ có thấy ta ích kỉ không?
- Thôi nào. Sau này, nàng vẫn có thể thăm con bé trên sơn trại kia mà.
Nhắc đến hai chữ "sau này", chàng lại thấy chạnh lòng. Ai sống trên đời rồi cũng sẽ có ngày trở về với cát bụi, điều này thì chàng hiểu. Nhưng Hạc Hiên chỉ còn đúng một tháng nữa để sống - một khoảng thời gian hết sức ngắn ngủi so với độ tuổi của chàng. Chàng không sợ cái chết, nhưng chàng sợ sự ra đi của mình khiến những người yêu thương chàng đau khổ. Chàng buồn phiền, quay sang hỏi Thanh Ca:
- Khi mọi chuyện được xử lí xong xuôi rồi, nàng sẽ làm gì tiếp theo?
- Ta... - Nàng ngập ngừng. Đây chẳng phải câu hỏi khiến nàng trăn trở bao lâu nay sao? Không lẽ một người tài giỏi như Tuệ Vương lại phải hỏi nàng câu ấy? - Ta cũng không biết nữa. Có lẽ ta sẽ rời đi.
Nếu chàng còn khỏe mạnh, có lẽ chàng sẽ ngay lập tức dừng ngay cái suy nghĩ nông nổi ấy của nàng. "Một ngày là phu thê, cả đời là phu thê", chính chàng đã từng nói như vậy. Thế mà giờ Hạc Hiên đành phải im lặng. Bởi vì chàng thừa hiểu, bản thân đã không còn đủ khả năng lo cho nàng một đời an yên nữa rồi.
- Vậy sao? Đó có lẽ là một lựa chọn tốt.
Chàng cười nhạt rồi phi ngựa lên trước, nhường lại chỗ cho Đức Khải đang tà tà đằng sau. Hắn vội giật dây cương, vọt lên ngang hàng với nàng. Nhìn vẻ mặt u sầu và chán chường của Thanh Ca, hắn bắt đầu hỏi han:
- Nương nương, người ổn chứ?
- Ta ổn. - Nàng gật vội, khẽ quay mặt đi.
- Trông người chẳng ổn chút nào. - Hắn bảo - Mà tại hạ phải nói thật, trước giờ tại hạ không thích nương nương. Người lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, gồng gánh trách nhiệm, không cần ai phải chở che. Nhưng mà sau này tại hạ mới hiểu, người chỉ là yếu đuối khi gặp đúng người mà thôi. - Hắn hất cằm về phía Tuệ Vương - Chứ không, sao người lại khóc như vậy?
Đức Khải tính tình thô lỗ nhưng phải công nhận là hắn nói thật. Trước giờ, nàng chưa từng rơi lệ vì ai. Cớ sao chỉ vì một câu nói của chàng mà phải xúc động đến vậy? Dù nàng có trốn tránh thì cũng không qua nổi mắt của Đức Khải. Hắn tiếp tục nói:
- Cơ mà tại hạ thấy Khải Trạch, bằng hữu của người có vẻ không đáng tin. Hôm qua lúc hắn cứu người, Điện hạ không vui. Nhưng vì...
Đức Khải định nói gì thêm nhưng vì thấy nàng rầu rĩ quá nên cũng đành im lặng và ba người tiếp tục tiến về Lam Thành.
Được một đoạn, cả ba phải dừng lại nghỉ ngơi vì hình như Tuệ Vương không được khỏe. Nàng ngỏ ý muốn xem giúp chàng vết thương nhưng chàng từ chối thẳng thừng. Nàng ngồi thụp xuống bên gốc cây gần đó, im lặng nhìn nắng chiều rọi qua từng kẽ lá. Nàng đã tưởng, chàng sẽ nghĩ khác. Nàng đã tưởng, chàng sẽ cho nàng một cơ hội để ở bên, đồng hành cùng chàng suốt quãng đời còn lại. Nhưng đó vốn chỉ là suy nghĩ chủ quan của nàng. Thanh Ca mong đợi gì ở một cuộc hôn nhân đôi bên cùng có lợi? Hạc Hiên có thể ân cần, dịu dàng