"Năm 1922
- Tìm cho kĩ vào! - Dương Phi hống hách lượn qua lượn lại nơi mật đạo, thúc giục người truy tìm dấu vết. Đường hầm vừa sập, hắn vội cho người rà soát từ trong ra ngoài, chỉ để đem được xác của Tuệ Vương về, chứng minh thực lực của hắn với Phạm Bằng. Ở bên kia, Triệu Hưng và đám cai ngục cũng đang lũ lượt đổ ra, lật từng mảng tường đá lên xem xét nhưng vẫn không thấy có động tĩnh gì của kẻ tình nghi. Thấy vậy, Dương Phi mới chạy ra huých vai hắn:
- Triệu Hưng đại nhân, ta đã nói rồi, Tuệ Vương sẽ chẳng đời nào sống sót qua vụ nổ. Ngài nhìn xem... - Vừa nói, hắn vừa lấy gậy chọc chọc. Nào ngờ con rắn đuôi chuông dưới lớp đá chui lên, suýt chút nữa cắn phập vào chân nếu hắn không nhảy tót lên, run rẩy bám vào người của Triệu Hưng. Đợi cho con rắn trườn đi, hắn mới dám nhảy xuống, chân tay cứng đờ như hóa đá.
Triệu Hưng lườm hắn một cái, bình tĩnh đáp lại:
- Sống thấy người, chết thấy xác. Ta không tin Tuệ Vương dễ bị khuất phục như vậy.
- Triệu đại nhân, Dương đại nhân, phía bên này có dấu vết của Tuệ Vương. - Một người phía dưới đường hầm cho hay.Nghe vậy, cả hai vội vàng chạy đến, quả nhiên nhìn thấy lớp áo gấm rách tả tơi của Tuệ Vương dưới lớp đá, tựa như cả người bị đá nặng đè chết vậy. Nghĩ thế, Dương Phi đắc ý nói với Triệu Hưng:
- Ngài thấy chưa, hẳn bị đá đè, thịt nát xương tan. Có tìm thêm cũng vô ích. Chúng ta về thôi.
Triệu Hưng nhìn theo bóng của Dương Phi, sẹo nơi mắt trái hơi giật giật. Hắn trước giờ không tin vào Dương Phi hay lũ tay sai của hắn, đặc biệt là khi chuyện này dính dáng đến Tuệ Vương. Nhưng dẫu sao, tấm áo rách rưới và một ít máu vương trên tảng đá đã chứng minh Tuệ Vương lành ít dữ nhiều, không chết thì cũng bị tàn phế. Nghĩ thế, hắn cũng yên tâm rời đi, định bụng sau chuyến này sẽ về Phạm phủ lĩnh thưởng. Chủ tử nhất định sẽ hài lòng về hắn.
Nhưng có một điều cả hắn và Dương Phi đều không ngờ đến, đó là Đức Khải - thị vệ thân cận của Tuệ Vương, sau khi thoát khỏi mật đạo đã vội vàng gửi mật báo, xin tiếp viện từ phía triều đình. Bởi vậy nên ngay khi Dương Phi còn đang đắc ý ngồi ở tri phủ, cùng thê tử dùng bữa thì quân tiếp viện do Đức Khải dẫn đầu đã ập đến, tóm gọn hắn trong vòng một tích tắc. Chuyện tương tự cũng xảy đến với Triệu Hưng và bè lũ tay sai của hắn ở đại lao. Tuệ Vương đã đưa quân đến, ngang nhiên xông vào bắt giữ hắn, giải cứu toàn bộ những cô nương bị mắc kẹt nơi ngục tối. Ở Kinh Tửu Lầu, Thanh Ca và một số thị vệ đã khống chế được chủ quán và tịch thu toàn bộ sổ sách, hoàn thành kế hoạch một mũi tên trúng ba đích của chàng.
- Ngươi sẽ phải hối hận về những gì mình đã làm, Hạc Hiên. - Triệu Hưng vừa bị giải đi, vừa lớn giọng đe dọa - Tam Hoàng tử sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
"Tam đệ?", chàng ngạc nhiên. Như vậy suy đoán bao lâu nay của chàng là đúng. Ngoài Phạm Bằng ra thì Vũ Hoàng chính là người sau giật dây, điều khiển mọi chuyện. Nhưng y vốn là người cẩn thận, toan tính nên toàn bộ chứng cứ chàng thu được từ Lam Thành không hề có dấu tích của y. Người duy nhất chịu trận ở đây chính là Phạm Bằng và cả đám tay sai của ông ta.
- Điện hạ, người của ta báo tin, Phạm Bằng cùng con gái ông ta đã chạy trốn vào đêm qua.
Đức Khải đang đi trên ngựa, nhoài người sang nói nhỏ với Hạc Hiên. Tuy cả ba đã lên đường trở về kinh đô ngay sau khi thu thập đủ chứng cứ nhưng vẫn không thể ngăn nổi Phạm Bằng tẩu thoát trong đêm. Suy tính một hồi, chàng mới đáp lại:
- Ngươi cho người tìm Phạm Bằng và Phạm Khánh Nhã về. Hai cha con ông ta không có võ công, chắc chắn không thể đi xa. Nhưng ta e rằng sau chuyện này, Tam đệ sẽ bắt đầu hành động.
- Tam Hoàng tử? - Đức Khải trố mắt nhìn chủ tử của mình - Tại hạ tưởng chuyện này chỉ liên quan đến Phạm Bằng thôi chứ?
- Ngươi có nhớ nửa năm trước, chính phụ hoàng đã giao vụ tiếp tế lương thực ở Lam Thành