"Năm 1922
- Điện hạ, đã đến giờ rồi ạ.
Xuân Kỳ đứng ngoài gõ cửa, nhắc nhở chủ tử của mình. Hôm nay tuy là ngày vui của Tuệ Vương và Ái Châu - người từng là tỷ muội tốt của Xuân Kỳ, nhưng cô không cảm thấy hứng khởi mà còn có chút bực bội trong lòng. Khi nghe tin chàng hòa ly với Thanh Ca chỉ để đường đường chính chính rước Ái Châu về phủ mà Xuân Kỳ đã khóc như mưa. Cô muốn tiếp tục đi theo hầu hạ nàng, nhưng lại bị cả Ái Châu và Đức Khải cản lại.
Chuyện chưa đâu vào đâu thì bệnh tình của Tuệ Vương lại trở nặng, liên tục ho ra máu. Những lúc Xuân Kỳ cần một chỗ dựa vững chắc như thế này thì Đức Khải lại đi đâu biệt tích, đến cả một câu từ biệt cũng không có. Cô giận hắn lắm, giận lây sang cả những cô nương khác trong phủ. Thế nên từ sáng đến giờ, không ai dám lại gần Xuân Kỳ và cô cũng chẳng buồn mở miệng trò chuyện cùng ai.
- Ta biết rồi.
Tiếng của Tuệ Vương vọng ra. Ở trong phòng, chàng nén đau, cố gắng khoác bộ hỉ phục lên người, chuẩn bị đón tân nương vào lễ đường.
Hạc Hiên không còn lạ gì với quy cách rườm rà trong lễ cưới bởi chàng cũng đã từng thành thân với Phạm Khánh Nhã. Lễ cưới này với chàng mà nói cũng chỉ như buổi thành hôn hôm ấy, căn bản không có gì khác. Chàng vẫn ra cửa, nắm tay tân nương dắt vào nơi làm lễ, cùng người ấy bái đường. Sau rồi, tân nương về phòng, chàng sẽ lại cùng khách khứa uống rượu mừng cho đến tối mịt.
Lần trước, chàng giữ mình, không uống say vì chàng biết người đợi mình trong phòng tân hôn kia là Thanh Ca. Còn lần này thì khác. Chàng cố tình uống cho thật say rồi loạng choạng bước về phòng, suýt chút nữa ngã ra sàn. Trông chàng tàn tạ như vậy, Ái Châu không kìm được mà tự hất khăn trùm đầu đi, nổi nóng với chàng:
- Chàng xem chàng kìa, đã say như vậy rồi còn muốn uống tiếp?
Nàng ta giận dỗi hất văng ly rượu của chàng xuống đất, vỡ tan tành.
- Ngày vui, sao có thể tỉnh táo được? - Chàng cười nhạt, đáp lại cho có lệ.
- Không lẽ chàng không muốn cùng thiếp động phòng? - Ái Châu nghi hoặc - Hay chàng vẫn còn tư tưởng đến ả ta?
- Cô... - Chàng bất cần nhìn Ái Châu - Có muốn uống cùng ta không?
- Chàng hay thật đấy. - Nàng ta cười mỉa - Nếu chàng vẫn còn như vậy thì hãy ra phản ngủ đi.
Nàng ta bỏ lên giường nằm, mặc cho chàng cứ mân mê ly rượu trong tay, ngủ gục trên bàn lúc nào không biết. Chỉ đến khi nghe tiếng Đức Khải gọi với ngoài cửa, chàng mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lững thững bước ra mở cửa.
Sau vài ngày biệt tăm biệt tích thì đây là lần đầu tiên Đức Khải trở lại Tuệ Vương phủ, nhưng là để báo tin dữ cho chủ tử mình.
- Điện hạ. - Hắn lắp bắp - Vương phi... mất tích rồi.
- Ngươi nói gì? - Chàng trừng mắt, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
- Tại hạ đã cố hết sức. - Hắn lắc đầu trong vô vọng - Ông chủ nhà trọ bảo rằng, Vương phi và Khải Trạch đã không về phòng một ngày một đêm rồi.
- Nàng ấy có để lại lời nhắn gì không? - Dạ không. - Hắn rầu rĩ đáp lại - Người của ta cũng vừa báo tin, Triệu Hưng đã vượt ngục rồi ạ.
Chàng tức tối đấm mạnh vào thành cửa. Dằm gỗ găm sâu vào ngón tay, máu theo đó từng giọt nhỏ xuống đất. Nhưng chàng nào còn tâm trạng để quan tâm đến vết thương nhỏ ấy nữa khi Thanh Ca còn đang lưu lạc ngoài kia, chưa rõ sống chết ra sao?
Sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Ái Châu, chàng bảo Đức Khải qua thư phòng bàn chuyện. Đức Khải căng thẳng nhìn chủ tử, không dám hé răng nửa lời, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo. Sau khi đóng cửa cẩn thận rồi, hắn ngồi xuống bàn, khúm núm hỏi chàng:
- Vậy bây giờ phải làm sao ạ?
Chàng thở dài, đưa tay đỡ trán. Tàn dư của cơn say vẫn còn khiến chàng choáng váng, nhất thời chưa thể nghĩ ra được giải pháp gì. Ngẫm nghĩ một hồi, chàng mới quay ra nói với Đức Khải:
- Ta e rằng, với sự giúp đỡ của Triệu Hưng thì cha con Phạm Bằng sẽ dễ dàng thoát khỏi sự truy lùng của chúng ta. Nếu một trong ba người họ biết tin ta vừa hòa ly với Thanh Ca thì chắc chắn nàng sẽ gặp nguy hiểm.
- Thế sao ngài lại hòa ly với Vương phi? - Đức Khải không khỏi bất mãn lên tiếng.
- Vậy nói ta nghe, ta còn cách nào khác để bảo vệ nàng? Một người sắp chết như ta thì còn tư cách gì để giữ nàng ở bên?
Chàng lớn tiếng, dọa cho Đức Khải