"Năm 1922
Sau đợt dầm mưa hôm ấy, Thanh Ca sốt triền miên. Nàng cứ nằm lì trong phòng, nửa mê nửa tỉnh. Nàng thấy bóng dáng ai đó thấp thoáng bên cạnh, ân cần chăm sóc nàng. Nhưng nàng biết, đó không phải là Hạc Hiên.
Có một điều ở chàng mà không phải ai cũng biết. Dù là trong bất cứ trường hợp nào, chàng vẫn luôn buộc tóc lên gọn gàng thay vì thả xuống giống như Khải Trạch. Đó là lí do mà ngay cả trong cơn mơ, nàng vẫn có thể khẳng định người bên cạnh mình không phải chàng. Thế mà chẳng hiểu sao, nàng cứ buột miệng gọi tên chàng.
- Hạc Hiên chàng...
Khải Trạch ngồi bên, tay đang lau mặt cho nàng cũng phải dừng lại đột ngột. Hắn thở dài, lắc đầu nhìn nàng. Dẫu có là trong mơ thì người đầu tiên nàng nghĩ đến cũng không phải là hắn. Hắn tự hỏi, hắn quen nàng được bao lâu mà tại sao ngày nào hắn cũng nghĩ đến nàng? Một cô nương tầm thường, không có chút nữ tính nào như Mạc Thanh Ca sao lại có thể chạm đến trái tim sắt đá của hắn? Để giờ đây, khi thấy nàng ốm yếu và kiệt quệ, Khải Trạch chỉ muốn thay nàng chịu hết đau thương.
- Vì sao... lại hòa ly với ta? - Nàng thều thào - Một ngày là phu thê, cả đời là phu thê...
- Nếu hắn không còn yêu muội nữa, thì hãy để ta làm điều đó.
Khải Trạch đau lòng, khẽ thì thầm vào tai nàng. Nhưng hắn biết, nàng sẽ chẳng bao giờ nghe được những lời ấy.
*
Chỉ chưa đầy hai ngày sau khi Thanh Ca rời đi, cả phủ Tuệ Vương đã tràn ngập sắc đỏ. Từng tráp vàng, tráp bạc được khênh đến, người người nô nức ra vào, chuẩn bị cho ngày đại hôn của Hạc Hiên và tân nương Ái Châu. Nghe nói chàng đã phải ra sức thuyết phục, Hoàng đế mới để cho chàng cưới cô tì nữ này về phủ. Xem ra, ông vẫn còn rất thương nàng thê tử cũ nên mới chần chừ đến như vậy.
Đêm trước ngày thành hôn, Mạc Thanh Ca đứng ở cửa phủ xin gặp Tuệ Vương. Nhìn vào, ai không biết còn tưởng nàng vẫn còn đang níu kéo chàng, lưu luyến chưa chịu buông. Nhưng thực ra, nàng chỉ đến để hoàn trả lại tất cả những thứ không thuộc về mình.
- Nàng tìm ta là có chuyện gì?
- Điện hạ. - Nàng kính cẩn hành lễ, nhưng xem chừng vẫn còn có chút xa cách trong đó - Ta đến để trả lại một vài món đồ cho ngài.
Nhận thấy sự e dè trong từng câu nói của nàng, chàng đành dịu giọng, nhẹ nhàng đáp lại:
- Ta không nhớ, nàng còn nợ gì ta.
- Có, ta nợ ngài ba bộ y phục, một viên ngọc và một cây trâm. Tất cả ta đều đã để trong túi vải này, mong ngài nhận cho. - Nàng đưa chiếc túi cho chàng bằng cả hai tay.
Thấy chàng chần chừ chưa nhận, nàng nói tiếp:
- Sắp tới, ta sẽ rời khỏi kinh đô nên không muốn mang nợ bất kì ai, xin Điện hạ hiểu cho.
- Nàng... đi đâu sao? - Chàng đã dặn lòng sẽ không hỏi gì thêm, nhưng tâm trí vẫn không thể thắng nổi sự lo lắng len lỏi trong trái tim chàng.
- Ta nghĩ đó không phải là việc Điện hạ cần quan tâm. - Nàng thẳng thừng trả lời - Xin hãy cầm lấy túi đồ, để ta có thể trở về nghỉ ngơi. Còn nữa, ta chắc chắn sẽ chế ra được viên đan giải độc cho Điện hạ. Khi ấy, coi như hai người chúng ta không ai nợ ai.
Chàng miễn cưỡng nghe theo, đón lấy túi nải từ tay nàng.
- Ta không cần nàng báo ơn, nhưng liệu nàng có thể giúp ta một việc cuối cùng được không?
Nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu của chàng, nàng đành gật đầu đồng ý. Thế rồi, chàng tháo chiếc túi, lôi ra cây trâm phượng từng là lễ vật duy nhất nàng nhận được trong ngày đại hôn, gài lên mái tóc nàng. Thanh Ca bất giác đưa tay lên đầu, vốn định tháo ra nhưng bị chàng ngăn