"Năm 1922
Hạc Hiên bị đánh cũng là đáng thôi. Chính chàng đã hòa ly với nàng kia mà? Nếu không thì nàng cũng chẳng mất tích như thế này. Ai biết được điều chàng làm với Thanh Ca cũng tức tối ra mặt. Lần trước, Khải Trạch vì nể thân thế của chàng nên cũng chỉ hăm dọa rồi thôi. Lý Quang thì khác. Hắn chẳng coi ai ra gì, thích đấm cứ đấm, thích nạt là nạt. Hắn không cả quan tâm chàng là ai, chỉ cần chàng đụng đến muội muội của hắn, hắn sẽ tẩn cho chàng một trận ra trò. Nhưng không sao, bởi chàng đang rất cần một người đánh cho mình tỉnh ngộ ra, đập tan đi mộng tưởng mà chàng mang theo bấy lâu nay.
- Việc ta hòa ly với nàng chỉ chứng tỏ bản thân là người ích kỷ, chứ không hề đem lại hạnh phúc cho cả nàng và ta. - Chàng lẩm bẩm - Nếu không thì vì sao ta lại đau khổ đến vậy?
Chàng mang bộ mặt đáng thương của mình trèo lên ngựa, tiếp tục phi thẳng về Lam Thành. Thấy chủ tử của mình vội vàng như thế, bốn người thị vệ kia cũng nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo, xuyên qua màn đêm vô tận của khu rừng hiểm trở.
Trời tờ mờ sáng, cả năm người họ cũng đến được làng Thiệu. Vừa xuống ngựa, chàng đã nghĩ ngay đến việc trở lại căn chòi hôm trước cùng nàng trú mưa. Chẳng đợi bốn thị vệ đang hì hục dắt ngựa ngoài kia, chàng đi một mạch đến cuối làng. Không ngờ vừa đặt chân đến cửa, chàng đã phải giật nảy mình khi nhận ra ngoài chàng và bốn thị vệ, vẫn còn có sự hiện diện của một nữ tử khác. Và đó chính là Thanh Ca.
- Thanh Ca? - Chàng khẽ gọi tên, bàn tay vô thức đưa lên không trung như muốn với lấy thân ảnh nàng. Hạc Hiên rất nhớ Thanh Ca, nhớ mái tóc mềm mại mùi oải hương của nàng, nhớ đôi bàn tay nhỏ bé phải chịu nhiều vết kim châm vì độc, nhớ luôn cả đôi mắt từng vì chàng mà ngấn lệ. Chàng muốn chạy đến, vòng tay ôm lấy nàng nhưng chính tờ giấy hòa ly kia đã khiến chàng phải khựng lại, lặng lẽ buông tay.
- Ta mất tích được bao lâu rồi, Tuệ Vương?
Sau bao ngày chia xa, đây là lần đầu tiên chàng được nghe lại cái giọng trong trẻo của nàng, chỉ có điều những lời nàng nói ra lại không hề dễ nghe chút nào.
- Mười ngày mười đêm. - Chàng đáp.
- Vậy ngài còn sống được bao lâu? - Nàng tiếp tục lên tiếng, trông không có vẻ gì là muốn quay lại nhìn chàng.
- Ta tưởng ta chỉ còn lại nửa tháng, nhưng có lẽ viên đan của nàng đã giúp ta kéo dài mạng sống.
Chàng rất muốn hỏi nàng đã đi đâu, vì sao lại xuất hiện ở đây nhưng lại chẳng dám mở lời. Tần ngần mãi, chàng mới bước vào trong nhà. Không ngờ, nàng lập tức quay lại, chĩa cây kiếm đã thủ sẵn trong tay về phía chàng.
- Tuệ Vương, tiến thêm một bước nữa thì cái mạng này của ngài cũng không giữ nổi đâu.
Chàng đứng im như chết lặng. Mạc Thanh Ca mà chàng luôn nhớ mong từng ngày đây sao? Làm sao chàng có thể tin được người vợ từng cùng chàng vào sinh ra tử, nay lại nhẫn tâm đe dọa chàng, gương mặt thờ ơ như thể cả hai chưa từng quen nhau? Mà không đúng. Hạc Hiên làm gì có tư cách để phán xét nàng? Sau tất cả những gì đã xảy ra thì đây chính xác là cái giá mà chàng phải trả cho mọi tội lỗi của mình.
- Ta... xin lỗi.
Chàng chẳng biết nói gì hơn ngoài câu xin lỗi. Còn nàng, để đáp lại, chỉ biết cười khổ:
- Xin lỗi? Ngài tưởng chỉ xin lỗi là xong sao? Tuệ Vương à, ngài quá ngây thơ rồi.
Nàng tiến đến một bước, dí sát mũi kiếm vào ngực chàng, tiếp tục buông lời cay đắng:
- Mười ngày thoát ly khỏi kinh đô và Tuệ Vương phủ cũng là mười ngày ta nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa ta và ngài. Ta tuy không cha không mẹ, cũng chẳng được học hành tử tế, nhưng ta cũng biết đau, cũng biết tổn thương như bao người khác. Đừng tưởng ngài là Tuệ Vương thì có thể chơi đùa với tình cảm của ta, khi chán rồi sẽ lại bỏ xó, cả ngày không ngó ngàng tới. Ta đã động lòng với ngài không có nghĩa là ngày hôm nay, ta được phép tha mạng cho ngài. - Đoạn, nàng nói tiếp - Người đâu, bắt lấy Tuệ Vương.
Nàng vừa dứt lời, chục tên thích khách ập đến, hai tên cầm đầu nhanh chóng trấn áp, ép chàng quỳ xuống.
- Thế này... nghĩa là sao? - Chàng ngước lên, gương mặt không giấu nổi sự thất vọng.
- Là ta, đã phản bội ngài. - Nàng dửng dưng đáp lại - Ta không bất ngờ khi ngài qua được ải ở rừng Bạch Dương, nên đã cho người đến đây từ sớm, phục kích ngài. Dễ như vậy mà ngài cũng không hiểu sao, Tuệ Vương?
Chàng cười nhạt:
- Ta biết tất cả những trò phục kích trẻ con này được bày ra để ngăn ta không đến Lam Thành điều tra án. Ta chỉ không ngờ, người đứng đằng sau giật dây lại chính là nàng.
Chưa dứt lời, chàng gồng lên, vật ngã hai tên thích khách đang khống chế