"Năm 1922
Kế hoạch ám sát của Thanh Ca và Khải Trạch thất bại, Tuệ Vương thoát chết khiến Sơn Lâm tức giận vô cùng. Vừa nghe tin Hạc Hiên đã trở về kinh đô an toàn, hắn liền gọi cả nàng và Khải Trạch lên, nạt nộ một trận:
- Không phải chính tay ngươi đã đâm một nhát xuyên tim hắn sao, Mạc Thanh Ca? Chẳng lẽ ngươi đã nương tay với hắn?
Nàng cúi gằm mặt, không đáp một lời. Sợ Sơn Lâm trút giận lên đầu nàng, Khải Trạch phải đứng ra bênh vực:
- Trong chuyện này, thuộc hạ cũng có lỗi, mong Thành Quận Vương đừng trách phạt Thanh Ca. Hơn nữa... - Hắn nói - Tuệ Vương mạng lớn, được quý nhân phù hộ. Trong suốt thời gian thuộc hạ nằm vùng ở kinh đô đều chứng kiến hắn năm lần bảy lượt thoát khỏi cái chết.
Sơn Lâm chẳng mảy may để ý đến lời biện hộ của Khải Trạch mà tiếp tục quay sang trách mắng nàng, nhưng lần này là với giọng điệu nhẹ nhàng hơn:
- Mạc Thanh Ca, ngươi đừng quên, ngươi đã hứa với ta điều gì. Vốn dĩ, ta chẳng cần ngươi tham gia vào kế hoạch ám sát Tuệ Vương lần này. Nhưng vì ngươi khẩn khoản cầu xin, muốn tự tay gϊếŧ chết kẻ bội bạc kia nên ta mới thành toàn cho ngươi. Thanh Ca à, ngươi làm ta quá thất vọng. - Hắn đảo mắt, lắc đầu lia lịa - Cả ngươi nữa, Khải Trạch.
- Thành Quận Vương. - Lúc bấy giờ, nàng mới lên tiếng - Tuy ta đã từng là nương tử của Tuệ Vương, biết bao lần cùng hắn vào sinh ra tử, nhưng cả đời này ta sẽ không quên hắn đã phụ bạc ta thế nào. Hắn mạng lớn, điều đó ta không thể phủ nhận. Nhưng quá tam ba bận, hắn sẽ không còn được may mắn như thế nữa.
- Ta chưa từng gặp một nữ nhân nào đặc biệt như ngươi. - Sơn Lâm nguôi giận, bật cười giòn giã - Được thôi, ta cho ngươi và Khải Trạch cơ hội cuối cùng để chuộc lỗi. Ba ngày nữa, ta sẽ vào kinh. Hãy tận dụng thời cơ để hoàn thành kế hoạch. Đừng khiến ta thất vọng.
Khải Trạch nghe xong thì hứng khởi lắm, vừa ra khỏi phòng đã ôm trọn nàng trong tay, miệng cứ lải nhải bên tai nàng:
- Tốt lắm, muội đã thay đổi rồi. Muội đã quên được kẻ bội bạc ấy rồi, Thanh Ca.
"Vậy sao?", nàng cười khẩy. Nếu nàng thực sự quên được thứ tình cảm trái ngang này thì ngày hôm ấy, nàng đã chẳng run rẩy khi đối diện với chàng, động lòng khi thấy chàng quan tâm đến mình để rồi đâm một nhát chệch tim, chừa cho chàng một con đường sống.
Nhưng chàng có xứng không?
*
Đã hơn một canh giờ kể từ lúc Xuân Kỳ nhận được chiếc khăn tay mà cô vẫn chẳng có ý định rời mắt khỏi nó. Hạc Hiên bỗng cảm thấy hối hận khi đã đưa nó cho cô quá sớm, để rồi thuốc còn chưa bôi xong, hồn Xuân Kỳ đã lạc trôi về đâu chẳng rõ. Phải đến khi chàng hắng giọng, nhắc nhở Xuân Kỳ rằng chàng còn có chuyện cần bàn thì cô mới thoát khỏi ảo mộng, vội vàng quay sang hỏi:
- Điện hạ cần gì sao ạ?
- Nhìn khăn xong chưa? - Chàng đùa.
- A, dạ xong rồi. - Cô gật đầu lia lịa.
- Vậy thì ra đây, ta nhờ ngươi một việc. - Chàng lấy từ trong túi áo ra cái bọc giấy, bên trong đựng bột trắng đưa cho Xuân Kỳ - Đây là thứ ta thu được ở làng Thiệu, trong này chứa hai loại bột gây nghiện là Kinh Sa và Túc Thảo. Ta cần ngươi kiểm tra hàm lượng Kinh Sa so với Túc Thảo, nhưng tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.
- Dạ Xuân Kỳ nhớ rồi. - Cô khẳng định chắc nịch. Khi còn nhỏ, Xuân Kỳ từng giúp cha cân thuốc ở tiệm, lớn lên một chút thì phụ mẹ bốc thuốc cho khách. Có thể cô chỉ là một hầu nữ, nhưng những chuyện đo lường như thế này thì chẳng ai sánh bằng.
- À, Xuân Kỳ này. - Chàng bảo - Từ bây giờ, ngươi sẽ chuyển về thư phòng làm việc, cùng ta điều tra án, không cần hầu hạ Ái Châu nữa.
- Điện hạ... - Xuân Kỳ ngỡ ngàng nhìn chàng, hạnh phúc dâng trào nơi đáy mắt - Thật sao ạ? Xuân Kỳ... cảm kích vô cùng!
Chẳng biết làm gì hơn để bày tỏ sự biết ơn với Tuệ Vương, cô lập tức quỳ xuống, khấu đầu trước chàng. Kể từ lúc nhận chàng làm chủ tử, Xuân Kỳ đã biết mình không nhìn nhầm người. Chàng không chỉ thông minh, tài giỏi mà còn vô cùng tinh tế, chu đáo. Chàng biết trong lúc mình đi vắng, Xuân Kỳ đã chịu nhiều uất ức, nhưng vì