"Năm 1922
Vừa về đến kinh đô là Đức Khải chạy ngay về phủ. Hắn chưa vội gặp chủ tử của mình mà phải lẻn vào trong, thăm Xuân Kỳ một lúc cho đỡ nhớ.
- Đức Khải! - Xuân Kỳ mừng rỡ reo lên - Huynh về rồi!
Cô dang tay ôm chầm lấy cổ hắn, âu yếm mãi không thôi.
- Ta nhớ muội lắm. - Hắn bảo - Quả thực đã để muội chờ lâu rồi. Điện hạ đưa khăn tay cho muội chưa?
- Muội nhận được rồi, khăn đẹp lắm. - Cô khẽ thì thầm - À mà, Thanh Ca nương nương sao rồi?
Cô buông thõng tay, nét mặt dần trở nên nghiêm trọng. Cứ mỗi lần nhắc đến nàng, Xuân Kỳ lại căng thẳng vô cùng. Chỉ khi hắn bảo, nàng đang rất an toàn, Xuân Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bảo hắn:
- Không biết bao giờ, người mới trở về với chúng ta nhỉ?
- Ta nghĩ là không đâu. - Hắn lắc đầu, gạt ngay suy nghĩ ấy ra khỏi đầu Xuân Kỳ - Hiện giờ Thanh Ca nương nương đang sống rất tốt bên Khải Trạch, có lẽ người đã quên Điện hạ thật rồi. Mà chưa kể,... - Hắn ghé sát tai cô thì thầm - Người còn đâm một nhát vào tim của Điện hạ, suýt chút nữa mất mạng đấy!
Hắn vừa nói, cô nghĩ ngay đến biểu hiện của Tuệ Vương dạo gần đây. Ngoài việc thường xuyên thổ huyết, chàng còn hay ôm ngực, mặt mày nhăn nhó, trông thê thảm vô cùng. Xuân Kỳ xót thương cho chủ tử, xuýt xoa liên tục:
- Bảo sao... Nhưng làm sao người lại có thể đâm Điện hạ được? Muội không tin!
- Tin đi, chính tai ta nghe thấy mà.
Hắn càng cố thuyết phục Xuân Kỳ bao nhiêu thì cô lại càng phản kháng bấy nhiêu. Cô không chấp nhận được sự thật rằng, Tuệ Vương phi mà trước giờ cô luôn tôn thờ lại làm ra những chuyện trái với lương tâm đến vậy. Xuân Kỳ dúi mặt vào ngực Đức Khải, bật khóc nức nở.
- Huynh lừa muội! Thanh Ca nương nương không hề ác độc như vậy! Không thể nào!
- Ơ kìa!
Đức Khải bị Xuân Kỳ làm cho hú vía, nhất thời chưa biết phải dỗ dành thế nào, đành vụng về vỗ vai để cô thôi khóc. Thế mà, cô không chịu, còn trút giận lên người hắn, vung tay đánh hắn cho bõ tức thì thôi. Hắn thở dài đỡ trán, lắc đầu quầy quậy.
- Thôi nào, nghe ta, nín đi. Bây giờ khuya rồi, muội khóc như thế Điện hạ lại mắng ta thì sao?
- Không được. - Xuân Kỳ từ khóc lóc ỉ ôi chuyển sang trạng thái quyết tâm cao độ - Chúng ta đi. Muội phải hỏi Điện hạ cho ra nhẽ.
Chẳng đợi hắn kịp phản ứng, cô liền kéo tay hắn đi dọc hành lang, hùng hổ xông vào thư phòng ngay lúc Tuệ Vương chuẩn bị nghỉ ngơi. Thấy hai người họ dáng vẻ kì quái, chàng không khỏi bật cười:
- Đôi uyên ương này đang làm gì ở đây? Ngươi về không báo ta một tiếng mà đã vội sang gặp Xuân Kỳ rồi sao?
Đúng là chỉ có Tuệ Vương mới thân thiết với bọn họ như vậy. Không những không chấp trách, mà còn vui mừng khi nhìn thấy thị vệ thân cận của mình đoàn tụ với người hắn yêu. Nhưng ngược lại, Xuân Kỳ và Đức Khải chẳng có vẻ gì là vui mừng. Đợi Đức Khải đóng chặt cửa rồi, Xuân Kỳ mới lên tiếng hỏi:
- Điện hạ, vì sao người bị thương không nói với Xuân Kỳ?
Chàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt đầy cau có của cô mà đáp lại:
- Trông ngươi hôm nay lạ lắm, Đức Khải trêu ngươi đấy à?
- Điện hạ, Xuân Kỳ không đùa đâu. - Cô nói, vẻ mặt xúc động như sắp khóc - Một nhát đâm chí mạng vào tim mà ngài vẫn còn muốn giấu Xuân Kỳ đến bao giờ nữa?
Đức Khải nhìn cô, trong lòng có chút khó chịu. Hắn cảm giác như Xuân Kỳ còn quan tâm Tuệ Vương hơn cả hắn. Bởi thế nên khi hắn về, cô có thèm hỏi han gì hắn đâu? Nhưng mà hắn cũng thật kì quái. Đang yên đang lành lại đi ghen ngược chủ tử, trong khi điều cần lo nhất bây giờ chính là sức khỏe của chàng, chứ chẳng phải chuyện tình trẻ con của hắn và Xuân Kỳ. Nghĩ vậy, hắn liền gạt cái tôi sang một bên, tập trung vào chuyện chính.
- Điện hạ, cho phép tại hạ được lên tiếng. - Hắn nói - Từ bé, tại hạ đã là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ, ngày ngày trộm cắp để kiếm sống qua ngày. Từ khi gặp được ngài, cuộc sống của tại hạ đã thay đổi hoàn toàn. Tại hạ được đi học, được luyện võ, được đồng hành cùng ngài trên mọi nẻo đường. Thật tâm, tại hạ luôn mong ngài sẽ sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, chẳng vì những tranh chấp triều chính mà suy tư.
- Điện hạ. - Xuân Kỳ nghẹn ngào lên tiếng, nước mắt lưng tròng - Nhiều lúc, Xuân Kỳ chỉ ước Điện hạ ích kỉ hơn một chút, để Xuân Kỳ có thể hầu hạ ngài chu đáo.