Năm 1922
Sau khi nghe tường tận kế hoạch của Khải Trạch và Bùi Thịnh, Thanh Ca mới biết vì sao Sơn Lâm vẫn muốn giữ nàng ở lại bên mình, dù cho nàng năm lần bảy lượt làm hỏng kế hoạch của hắn. Sai thích khách gϊếŧ người diệt khẩu đã là chiêu trò xưa cũ rồi, hắn bây giờ chỉ muốn nhìn thấy kẻ thù quằn quại trong đau đớn, chết dần chết mòn vì kịch độc. Mà trong tất cả những tay sai dưới trướng, chỉ có nàng mới đáp ứng được yêu cầu của hắn. Chờ khi nàng chế tác xong loại độc mới, Sơn Lâm gϊếŧ nàng cũng chưa muộn. Mà biết đâu hắn lại động lòng, không nỡ xuống tay với nàng thì sao?
- Muội nghĩ gì mà đăm chiêu thế?
Khải Trạch vẫy tay qua lại trước mặt Thanh Ca nhằm thu hút sự chú ý từ nàng.
- À, không có gì. - Nàng lắc vội - Ta chỉ đang nghĩ xem nên làm gì với đống thảo dược mà Bùi Thịnh đưa cho. - Nàng bịa đại lí do, mắt nhìn về phía Bùi Thịnh.
Y đã đứng ở góc tường hơn một canh giờ và không có ý định ngồi xuống hay bắt chuyện với ai trong số họ. Quen biết y đã lâu nhưng Khải Trạch cũng phải thừa nhận là hắn chưa từng thực sự nói chuyện với y, dù chỉ là một câu. Những lần cùng hắn đi làm nhiệm vụ, y cũng không nói năng gì, toàn tự ý hành động. May là y làm được việc, nếu không, Khải Trạch cũng chẳng biết ăn nói sao với chủ tử của hắn.
- Ở đây có Trầm Viên, Túc Thảo, còn có cả Hương Giao nữa. Toàn loại thảo dược quý. - Khải Trạch vốc đống lá khô trên tay, háo hức nói.
- Huynh cũng am hiểu về thảo dược sao? - Nàng nhìn hắn không chớp mắt.
- Biết chứ sao không? Là...
Hắn định nói gì đó nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Có vẻ như hắn không muốn nhắc lại chuyện cũ nên giấu nhẹm đi, sau cũng không đề cập đến vấn đề thảo dược nữa. Biết thế, nàng cũng không dám ho he gì, chỉ tập trung vào pha chế độc dược.
Được một lúc, nàng lại ngẩng đầu lên hỏi hắn:
- Khải Trạch huynh, ta vẫn chưa hiểu vì sao Thành Quận Vương lại cho điều chế Túc Thảo với Kinh Sa?
Mặc dù đã biết rõ hai thứ bột này trộn lại với nhau thì sẽ gây ra hậu quả gì, nhưng nàng không muốn để lộ thân phận người làng Thiệu của mình, nên mới cố tình hỏi hắn nhằm đánh lạc hướng Bùi Thịnh. Không ngờ, Khải Trạch chưa từng học qua y thuật cũng biết được tác dụng của thứ thuốc này:
- Để đầu độc Tuệ Vương. - Hắn đáp - Kinh Sa và Túc Thảo khi trộn lại cũng có thể khiến một người khỏe mạnh hóa điên, tàn sát tất cả những người xung quanh hắn.
Nàng à lên một tiếng rồi im bặt. Xem ra Sơn Lâm đã tính toán hết thảy, chỉ chờ Tuệ Vương sa bẫy sẽ lập tức hạ độc, biến chàng thành một kẻ điên dại. Một kế hoạch hoàn hảo đến từng chi tiết như vậy, đến cả người thông minh như Tuệ Vương cũng khó lòng đoán ra. Nàng chán chường dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn Bùi Thịnh.
Y chằm chằm nhìn nàng, một giây cũng không rời. Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của y, nàng chẳng thể làm gì khác ngoài nghiền bột, pha thuốc và thở dài thườn thượt. Thấy nàng có chút căng thẳng, Khải Trạch bày đủ mọi trò để chọc cười nàng. Mở đầu, hắn bảo:
- Thanh Ca, đố muội, con gì chân quỳ tay chống?
Nàng dù không vui nhưng vẫn hùa theo hắn:
- Con cóc hả? Đây chẳng phải con huynh sợ nhất còn gì?
Nói đến đây, nàng mới có dịp nhớ lại chuyện cũ hồi cả hai còn ở doanh trại. Trời hửng sáng, nàng chỉ vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của Khải Trạch,