Năm 1922
- Tuệ Vương kìa. - Lý Quang nói ngay khi đoàn người áp giải Hạc Hiên đặt chân đến đầm Dạ Cửu. Hắn, Đức Khải và Thanh Ca đã chờ sẵn ở đây từ nửa đêm, bố trí mai phục hai bên cánh rừng, giăng bẫy chờ cá cắn câu.
- Một khi bọn chúng xuất hiện, người của ta sẽ phóng tiễn, gom chúng vào một chỗ. Chờ khi có hiệu lệnh, tất cả đều phải xông đến, trấn áp kẻ thù. Lúc ấy, Đức Khải và Thanh Ca sẽ lao đến phá cũi. Chỉ cần cứu được người, chúng ta sẽ lập tức rút lui. - Hắn nói.
Kế hoạch của Lý Quang hoàn hảo là thế nhưng vẫn không thể khiến Thanh Ca ngừng suy nghĩ một giây nào. Nàng vẫn đau đáu trong lòng nỗi lo về Sơn Lâm và cả những toan tính sâu xa của hắn. Không biết Lý Quang và Đức Khải thế nào chứ nàng thật sự không tin Sơn Lâm sẽ để yên cho nàng và người của sơn trại tự do lộng hành như thế. Một kẻ mưu mô tính toán như hắn chắc chắn phải có sự chuẩn bị cho trường hợp này, nhất là khi đầm Dạ Cửu lại là địa bàn của Lý Quy, hắn không thể không đề phòng.
Nghĩ là vậy nhưng nàng không dám kể với Lý Quang, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Cũng vì thế mà nàng rầu rĩ hơn hẳn, đến sáng vẫn chẳng hé răng nửa lời. Chỉ khi thấy bóng dáng chiếc xe ngựa áp giải Hạc Hiên từ xa chạy tới, nàng mới lập tức lên tiếng ra hiệu:
- Đại ca, làm đi.
Lý Quang nhận lệnh, lập tức cho thuộc hạ phóng tiễn. Cơn mưa tên lao đến, dồn lũ cai ngục vào một góc, không cho chúng có cơ hội chạy thoát. Nhận thấy nguy hiểm cận kề, chúng núp vội dưới xe ngựa, tưởng là đang sợ bán sống bán chết không dám chui ra. Nào ngờ chỉ vài giây sau đó, chúng bắt đầu tản ra tứ phía, cầm thuốc nổ đã châm ngòi trên tay, ném về phía kẻ thù.Quả pháo đầu tiên phát nổ, hai chục tên thuộc hạ đang ẩn náu dưới tán cây ở hai bên từ trên cành rơi xuống, chết ngay tại chỗ. Những phát mìn sau, tuy không tổn hại quá nhiều, nhưng đã khiến cho số lượng quân mai phục của Lý Quang giảm đi đáng kể. Bị tấn công bất ngờ, Lý Quang rút quân về một chỗ, quay về thế phòng thủ.
Khói trắng từ bốn quả mìn bắt đầu bủa vây cả khu đầm lầy, che khuất tầm nhìn của hắn từ sau những tán cây rậm rạp. Hắn giận dữ siết chặt bàn tay, gằn giọng thông báo:
- Mắc bẫy rồi.
Hắn chua xót nhìn những người anh em ngã xuống vì bom mìn của kẻ thù, lòng hận không thể băm vằm bốn kẻ ranh ma kia thành trăm mảnh. Bọn chúng không có những người anh em nối khố, đồng cam cộng khổ với mình thì làm sao hiểu được cảm giác đau đớn thấu đến tận xương tủy này của hắn? Hắn thương họ như thương chính anh em ruột thịt trong nhà, trước giờ chưa từng tính toán thiệt hơn. Chỉ cần có ai làm tổn hại đến huynh đệ của hắn, hắn sẽ để cho kẻ đó chết không toàn thây.
Hắn là một người thủ lĩnh tốt, do đó cũng không để cảm xúc kìm hãm tâm trí mình quá lâu. Hắn dần lấy lại được bình tĩnh, nhanh chóng triển khai kế hoạch dự phòng trong vòng chưa tới một phút. Thanh Ca và Đức Khải phụng mệnh rời đi trước, còn hắn và huynh đệ sẽ chia làm hai phe, tiến hành đánh úp kẻ thù từ hai phía.
Trong khi đó, những tên cai ngục cùng chiếc xe ngựa đã đi đến cuối đầm lầy, sắp sửa thoát ra khỏi vòng vây bắt của Lý Quang thì Thanh Ca và Đức Khải đã kịp thời xuất hiện, chặn đường thoát duy nhất của chúng. Giữa làn khói trắng mờ mờ ảo ảo, Thanh Ca lãnh đạm giương kiếm, dõng dạc tuyên bố:
- Thả người và các ngươi sẽ sống sót rời khỏi đây. Nếu không, đừng trách ta vô tình.
- Để xem một nữ nhân như ngươi thì làm được gì.
Một tên cai ngục ngạo mạn lên tiếng và cuộc chiến bắt đầu. Đức Khải xông vào giữa màn sương trắng, tấn công tất cả những kẻ mà hắn nhìn thấy. Hàng loạt tên cai ngục vừa thấy hắn đã lao đến nhanh như tên bắn, dùng giáo mác tấn công hắn từ nhiều phía. Trong khi đó, tên còn lại, cũng là tên duy nhất đáp lại lời Thanh Ca, thủng thỉnh bước đi giữa làn khói, miệng buông lời trêu chọc:
- Nào nào, người đẹp hãy ra đây đi. Một cô nương chân yếu tay mềm như nàng không nên