Nhà họ Hồ bị Hoàng đế xử lý khiến không khí trong triều cũng thay đổi. Chuyện tiếp theo Thẩm Huyền Ninh phải làm là thu hồi hết mọi quyền lực bị phân tán trước khi y tự chấp chính về tay mình.
Chuyện này nói dễ hơn làm, nhưng Tô Ngâm không hề lo lắng vì nàng tin y sẽ giải quyết thỏa đáng.
Mới đó mà lại tới cuối năm, khắp nơi trong cung đều bận rộn. Hòa trong không khí Tết nhất hân hoan, Tô Ngâm xin chỉ thay Điền Yến Di đã theo mình mấy năm qua, để Thẩm Huyền Ninh giúp Yến Di gả chồng một cách vẻ vang.
“Vệ Trạm?” Thẩm Huyền Ninh nghe thấy cái tên này thì ngẫm nghĩ, chợt nhớ ra một người, “Là thị vệ ngự tiền phải không?”
“Phải.” Tô Ngâm mỉm cười gật đầu, “Nô tỳ đã từng gặp hắn, tuy xuất thân không tốt lắm nhưng làm việc nghiêm túc, đối xử với Yến Di cũng không tồi.”
Nàng nói xong, thấy Thẩm Huyền Ninh sa vào trầm tư, ngẫm nghĩ không thấy mình nói gì sai mới nói tiếp: “Người của ngự tiền, nếu được Hoàng thượng mở lời sẽ cực kỳ nở mày nở mặt. Bên phía Yến Di, nô tỳ sẽ giúp nàng ấy chuẩn bị của hồi môn, Hoàng thượng xem…”
Y nắm chặt tay nàng, “Nàng để ta suy nghĩ một chút.”
Tô Ngâm im lặng, y nghĩ ngợi một lát, kéo nàng ngồi xuống: “Nàng xem làm thế này được không? Ngươi nói với Yến Di, để nàng ta đợi hai năm nữa hãy gả, trẫm sẽ đề bạt Vệ Trạm, ngày sau nàng ta lấy chồng càng vẻ vang hơn.”
Tô Ngâm ngẩn ra, chợt phản ứng lại: “Hoàng thượng muốn thay máu ngự tiền?”
Thẩm Huyền Ninh gật đầu.
Người ngự tiền, tổng cộng có hai bộ phận, một là cung nhân, hai là thị vệ.
Bên phía cung nhân rất tốt, nhiều năm nay do Phùng Thâm và Tô Ngâm phụ trách, còn có Liễu thị giúp đỡ, từ trên xuống dưới xem như sạch sẽ. Nhưng phía thị vệ ngự tiền lại không giống, có thể làm thị vệ ngự tiền thì phần lớn đều bối cảnh gia đình không kém Nói cách khác, thị vệ ngự tiền chính là nơi con cái quan lại rèn luyện, chức vị ở đây có hằng hà sa số ràng buộc với triều đình.
Nếu muốn bồi dưỡng người mới, hà cớ gì y lại không bồi dưỡng người một nhà?
Thẩm Huyền Ninh sớm có ý này. Sau khi dọn dẹp nhà họ Hồ, y lại càng muốn mau chóng thực hiện chuyện này.
Thời gian này, y đang đau đầu không biết nên chọn ai đáng tin, bây giờ Tô Ngâm nhắc tới Vệ Trạm thật đúng lúc.
Xuất thân không tốt lắm, có nghĩa là ít liên quan tới quan lại trong triều, không có những kẻ khác đề bạt hắn. Hơn nữa quan hệ của Điền Yến Di và Tô Ngâm cũng có thể xem Vệ Trạm là “người một nhà”, Thẩm Huyền Ninh có thể yên tâm dùng hắn. ngôn tình tổng tài
Vì thế, Thẩm Huyền Ninh bảo Phùng Thâm mang tư liệu về Vệ Trạm tới xem kỹ một lần, cảm thấy không có vấn đề gì bèn gọi Vệ Trạm tới.
Vệ Trạm vì xuất thân hơi thấp mà không được trọng dụng mấy, chưa từng đơn độc diện thánh bao giờ.
Nên khi vào nội điện, hắn có chút hồi hộp, may mà trước đó Tô Ngâm đã nghênh đón, nói với hắn: “Đừng sợ, là chuyện tốt. Hoàng thượng hỏi gì ngươi cứ đáp đúng thực tế là được.”
Vệ Trạm gật đầu, đi theo nàng tới trước mặt thánh giá.
“Vệ Trạm?” Thẩm Huyền Ninh đánh giá hắn, cười khẽ. Vệ Trạm lấy lại bình tĩnh, cúi người hành đại lễ: “Hoàng thượng thánh an.”
Đợi Vệ Trạm ngồi xuống, Tô Ngâm lẳng lặng dẫn đám cung nhân lui ra. Nàng ra khỏi cung Càn Thanh đúng lúc mặt trời ban trưa.
Nàng nghĩ Thẩm Huyền Ninh muốn nói chuyện với Vệ Trạm một lúc nên chào Phùng Thâm rồi bảo muốn tới Ngự Hoa Viên đi dạo một chút. Phùng Thâm đương nhiên không ngăn nàng, Tô Ngâm bèn gọi Điền Yến Di đi cùng. Nhưng non nửa khắc lại thấy tên học trò của Phùng Thâm tới tìm, khom người thưa với nàng: “Đại cô cô, cung Khôn Ninh có chút chuyện, sư phụ ta bảo ta tới hỏi ý ngài.”
“Chuyện gì ngươi nói đi.” Tô Ngâm nói.
Tên thái giám kia nói: “Thật ra là người bên viện Hàn Lâm tới báo gần đây Hoàng hậu nương nương muốn tìm một số sách về thuật Hoàng lão. Mấy sách đó… ngài biết đấy, trong cung đã sớm cấm luyện đan, viện Hàn Lâm không dám tùy tiện đưa nàng nên tới báo cho cung Càn thanh.”
Tô Ngâm gật đầu, lại hỏi: “Vậy sư phụ ngươi tính sao?”
“Theo ý sư phụ, hiện giờ Hoàng thượng đang bận, nếu ngài phân vân, lát nữa hắn sẽ bẩm lên trên. Nếu ngài có thể quyết định thì sẽ nghe ngài, dù sao ý ngài cũng hợp ý Hoàng thượng.”
Đây là Phùng Thâm có ý muốn lấy lòng nàng.
Tô Ngâm cười bất đắc dĩ: “Nói thế cũng không đúng. Thế này đi, nói với sư phụ ngươi, ta sẽ tới chỗ Hoàng hậu nương nương hỏi nguyên do, lát nữa ta tự mình báo cho Hoàng thượng sau.”
“Dạ, vậy cũng được.” Tên thái giám nhanh nhẹn hành lễ rồi khom người cáo lui. Tô Ngâm tính giờ, thấy hẳn là Hoàng hậu đã ngủ trưa dậy nên tới thẳng cung Khôn Ninh.
Trong cung Khôn Ninh, quả nhiên Hoàng hậu đã tỉnh. Thấy Tô Ngâm, nàng cười với vẻ lười biếng: “Giữa trưa nắng nôi như thế sao lại tới đây?”
“Nô tỳ tới Ngự Hoa Viên giết thời gian, trùng hợp gặp chút chuyện nên tiện đường tới đây hỏi nương nương một câu.” Tô Ngâm vừa ngồi xuống vừa nhận trà Tống Vi dâng, nhấp một ngụm lại nói tiếp, “Viện Hàn Lâm tới báo… gần đây nương nương thấy hứng thú với thuật Hoàng lão?”
Ấn đường Hoàng hậu khẽ giật, dường như không ngờ nàng sẽ tới hỏi chuyện này, chần chừ nói: “Đúng, sao thế?”
“Từ thời Thái Tổ Hoàng đế, trong cung đã kiêng kị chuyện luyện đan.” Tô Ngâm giải thích ngắn gọn, rồi nói, “Nên nô tỳ tới hỏi xem chuyện này là sao.”
Thang Doanh Sương phì cười, ngáp một cái; “Bổn cung không có hứng thú gì với chuyện luyện đan. Nhưng nếu ngươi phải bẩm với Hoàng thượng, có thể giúp bổn cung nói với ngài một câu, bảo bổn cung không muốn về nhà cũng không muốn gả chồng, muốn xin ngài mở cho một đạo quán, hỏi xem ngài ấy có tiện tay xây giúp bổn cung được không?”
“?!” Tô Ngâm nghe vậy thì bất ngờ tới hoảng sợ.
“Đạo quán?!” Nàng kinh ngạc tới mức giọng cao vút, quan sát Hoàng hậu, “Nương nương ngài tính… dốc lòng tu đạo à?”
“Ngạc nhiên thế làm gì, mỗi người một chí hướng.” Mặt Hoàng hậu rất tỉnh bơ, còn chỉ vào Tống Vi bên cạnh, “Nàng cũng muốn đi theo bổn cung. Ngươi đừng