Chạm trán với ánh mắt của Ninh Vương, ba tên tiểu đệ dường như có một loại cảm giác không rét mà run.
Bỗng từ phía trước mắt bọn chúng Ninh Vương đang đứng im như tượng ở gần đó đột ngột biết mất mà xuất hiện phía trước mắt ba tên trong khoảng 1 tích tắc.
OÀNH
Một tiếng nổ phát ra, sau đó đầu của một tên tiểu đệ hóa thành huyết vụ, còn cơ thể thì đổ gục xuống đất mà cả đám vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ thấy bàn tay của Ninh Vương đã chuyển thế thành một nắm đấm bị bao trùm bởi đầy máu tươi sau khi vung một quyền hướng đầu tên tiểu đệ vừa nãy mà nện.
Thấy một màn này, cả đám làm gì có tên nào mà không sợ hãi.
Có tên thậm chí đã phóng uế ra quần luôn rồi, dù sao thì bọn chúng cũng chỉ là một đám loi choi mới lớn mà thôi.
“Con mẹ nó, đánh chết nó cho tao”.
Mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng để tỏ ra là một tên đại ca chân chính, Hùng ca vẫn kìm nén sự sợ hãi mà quát lớn, ra lệnh cho đám tiểu đệ của mình lao lên.
Thấy đại ca như vậy, đám tiểu đệ cũng cắn răng cầm lấy mấy cây ống tuýp mà lao lên thí mạng một cách ngu ngốc.
ĐOÀNH
ROẠCH
BỘP
Từng tên, từng tên ngã xuống.
Kẻ thì mất đầu, kẻ bị chẻ làm hai nửa, kẻ thì một chỉ còn xót lại một chút cặn bã chất thành vũng dưới đất.
Khung cảnh xung quanh chết chóc máu me lúc này khiến cho cả đám học sinh hai chân đã run cầm cập hoàn toàn không dám chạy trốn.
Vì sao ư? Đương nhiên là vì bọn chúng sợ chết rồi.
Lúc này đây chỉ con tên Hùng ca đang khiếp vía đứng ở phía trước mà thôi.
BỊCH
Hắn không do dự mà lập tức mà quỳ rạp xuống đất ôm lấy chân Ninh Vương khóc lóc cầu xin.
“A, đại ca…tha ta một mạng…hức hức…đừng giết ta”.
Ninh Vương cũng không nghĩ là hắn sẽ hành động như vậy, ban nãy thấy hắn thấy tên Hùng ca này cũng khá hổ báo.
“Hmm, tha ngươi một mạng sao?”
Ninh vương dùng bàn tay trái vuốt vuốt cái suy nghĩ một hồi sau đó mới quyết định.
“Đúng vậy, đúng vậy đại ca, ngươi tha ta một mạng ta nguyện làm chó cho ngài”.
PHỰC
Bàn tay trái của Ninh Vương hóa thành một khỏa rất khó dùng từ để hình dung.
Phần da biến mất để lộ phần thịt và cơ bắp màu sắc có chút đen đậm hơn bình thường, nó căng lên đồng thời đầu 5 ngón tay hóa thành kim loại cực kỳ sắc nhọn và cứng rắn.
Một trảo này đâm phập vào giữa tim của tên Hùng ca sau đó cuồn cuộn mà hấp thu toàn bộ cơ thể hắn không còn một chút cặn bã.
Đây chính là quyết định của Ninh Vương - Diệt cỏ tận gốc.
“Đinh, hấp thụ một nhân loại, đạt được toàn bộ DNA và ký ức của kẻ đó.
Có thể thay đổi hình dạng bên ngoài y hệt bản thể”.
“Đinh, lần đầu hấp thụ một sinh vật ngẫu nhiên, thưởng 1 cặp ngẫu nhiên sinh vật đã tuyệt chủng trên Trái Đất”.
Bỏ qua toàn bộ dòng ký ức vô vị của tên cắc ké kia, lúc này Ninh Vương chỉ tập trung vào 2 dòng thông báo mà hệ thống vừa phát ra.
“Ồ, dịch dung thuật sao phiên bản xịn xò sao? Một cặp ngẫu nhiên tuyển chủng sinh vật trên Trái Đất.
Ta rất hứng thú với phần thưởng này”.
Sau đó hắn quay sang phía đám học sinh vẫn còn đang khiếp vía trước một màn vừa rồi.
Hùng ca của bọn chúng bị kẻ trước mặt hút sạch sẽ rồi, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của bọn nó, thật đáng sợ và kinh hãi.
“Bọn mày lại đây”.
Âm thanh sắc lạnh của Ninh Vương đột ngột vang lên làm phá vỡ bầu không khí yên lặng ấy.
Nghe được lời nói của Ninh Vương cả đám hai chân run run mà tiến đến lại gần chỗ hắn đang đứng, trong đó bao gồm cả tên Đại lúc trước.
“Bọn mày, quỳ xuống cho tao”.
Âm thanh lạnh lùng ấy lại phát ra khiến cả đám có chút không khống chế được cơ thể mà quỳ rạp xuống đất.
“Ngày hôm nay, bọn mày đều là bị mù và bị điếc hiểu không?”.
“HIỂU KHÔNG!”
Ninh Vương quát lớn một câu làm cho trái tim của cả đám học sinh đều đập loạn nhịp, tay chân lẩy bẩy đầu gật lia lịa.
“Lão đại…Bọn ta…hiểu rồi, ngày hôm nay bọn ta bị…mù và bị điếc, không nghe không thấy gì cả”.
“Bọn ta hiểu rồi lão đại, xin ngài cứ yên tâm”.
Tên Đại phát ra âm thanh hồi đáp, giọng điệu khá là khẩn trương.
Sau đó cả đám cũng đồng loạt trả lời.
“Vậy là tốt nhất, nếu như các ngươi không hiểu thì…”.
ĐỘP
Một cái đại thủ chắc chắn nắm lấy đầu tên Đại sau đó bóp thành huyết vụ một cách dễ dàng máu huyết ứa ra từ cổ như vòi phun, cả thân thể nó đổ xuống đất trước sự quan sát của đám còn lại
“Đây sẽ là hậu quả, hiểu?” Ninh Vương phát ra âm thanh rét lạnh nói.
“Dạ…dạ hiểu…rồi…ạ”.
Cả đám gật đầu trả lời.
“Xác của thằng này chúng mày tự thu xếp đi.
Nếu như chúng mày không biết giữ mồm giữ miệng tao chẳng ngại giết thêm vài mạng nữa đâu, và không chỉ có chúng mày chết thôi đâu, cả nhà chúng mày sẽ phải đi theo”.
Diệt cỏ tận gốc là biện pháp tốt nhất để bí mật của hắn không bị lộ ra ngoài cũng là để uy hiếp triệt để đám cắc ké này, một lũ ngu dốt.
Nói xong Ninh Vương rời khỏi khu công trường này, đạp xe trở về nhà.
Vừa về đến nhà, Ninh Vương lao vào trong phòng ngay lập tức, có chút háo hức mà câu thông với hệ thống.
“Hệ thống, mở ra một cặp ngẫu nhiên tiền sử sinh vật đã bị tuyệt chủng trên Trái đất đi” Ninh Vương dùng suy nghĩ câu thông với hệ thống.
“Xác nhận ký chủ muốn mở ra ban thưởng một cặp ngẫu nhiên sinh vật đã tuyệt chủng trên Trái Đất”.
“Thu được một cặp ký sinh trùng tiền sử trên Trái Đất, là một loại ký sinh trùng tồn tại từ kỷ Jura cùng thời với giống loài khủng long, một giống loài có thể khiến cho vật chủ có được khả năng hùng mạnh về thể chất”.
“Loại ký sinh trùng này có tên là Sát Cơ Vỹ, đã biến chủng đến lần thứ 19 - Là một loại ký sinh trùng.
Nhưng trên thực tế nó lại hoạt động khá giống so với một loài cộng sinh.
Sau khi thâm nhập vào cơ thể vật chủ nó sẽ giúp vật chủ sở hữu một số khả năng đặc biệt như gia tăng thể chất và trí lực lên một cách rõ rệt.
Đổi lại vật chủ sẽ phải cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho chúng và ở đây thứ chất dinh dưỡng đó chính là máu thịt của những sinh vật khác”.
“Nếu không, sau một thời gian bị đói chúng sẽ phá hủy não bộ giết chết vật chủ sau đó chiếm lấy thân thể để tự đi kiếm ăn.
Lúc này đây vật chủ sẽ giống như một con thây ma trong các bộ phim trên màn ảnh vậy nhưng không có chậm chạp và vô dụng như trên phim”.
“Đây là đồ tốt, hi vọng ký chủ sẽ triệt để khai thác được nó”.
Nghe đến đây Ninh Vương không khỏi có chút vui mừng trong lòng, khóe miệng hắn nhếch lên lộ ra dáng vẻ tà mị khó nói sau khi nhận được đồ tốt.
“Ồ, Sát Cơ Vỹ sao? Ta cực kỳ trông chờ vào ngươi đó, khà khà”.
Ninh Vương