Tiếp đó một màn, chỉ trong chốc lát từ một khối huyết bào bầy nhầy nằm bên trong khoang bộ bạch cốt của Hắc Hùng dần dần bị nó thôn tính.
Từ bên trong vị trí trung tâm của lồng ngực, thứ huyết bào ấy bắt đầu lan toả và phân rã giống như đang tự nhân bản chính mình vậy.
Nó giống như không ngừng bao phủ lấy bộ bạch cốt ấy mà biến hoá, những dòng huyết dịch cuồn cuộn bao trùm lên khung xương sau đó hình thành lên những khối cơ, bắp thịt mới hoàn toàn.
Rất nhanh chóng, ngoại trừ đầu lâu ra thì bộ bạch cốt của Hắc Hùng đã được bao phủ thành công một quần áo làm từ cơ thịt và huyết dịch mới bám chặt từ nửa hàm dưới cho xuống tới chân.
Nhưng có vẻ như quá trình vẫn còn chưa được hoàn tất, vẫn còn chờ một chút ít thời gian cho hệ thống liên kết cùng một số bộ phận trọng yếu hình thành…
Sau khi máu thịt bao phủ hoàn tất bên ngoài cơ thể ngoại trừ hộp sọ, các sợi cảm quan thần kinh bắt đầu được hình thành từ sâu bên trong.
Nếu không có hệ thần kinh cùng một số hệ thống cảm quan khác thứ này sẽ chẳng khác nào một bức tượng làm từ huyết dịch cả.
Cho dù nó có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng vô dụng nếu chỉ có thể đứng yên một chỗ a.
Dây thanh quản bên trong cổ của nó tiếp đó cũng dần dần mà được hình thành lên.
Cũng chính là quá trình cuối cùng hình thành lên thứ sinh vật này…
Thân thể của nó đang bị gông cùm bởi Hắc Kim đã có chút lục đục.
“GRRUUURAAAAAKKKKK!!!!”.
“HRHIIIKKKKKKK!!!!”
Âm thanh gào rống của thứ sinh vật kỳ dị vừa được Ninh Vương tạo ra vô cùng ghê rợn và đinh tai nhức óc.
Tiếng thét vừa rồi của nó rống như âm thanh của chúa quỷ tới từ địa ngục vừa được giải thoát mà đặt chân vào nhân thế vậy.
Khiến cho ngay cả lớp kính bảo hộ từ chất liệu đặc biệt có thể chống được cả uy lực của vũ khí cấp 4 và cũng gần như cách âm đối với phía dưới bắt đầu nứt ra.
Toàn bộ đám người có trong khu quan sát ngoại trừ Ninh Vương ngay lập tức bị tiếng thét chói tai ấy làm cho khí huyết sôi sục, lục phủ ngũ tạng như bị xáo trộn mà sắp bạo thể vậy.
Một số thì cố gắng bịt kín hai tai chịu trận, một số thì đã triệt để mất đi ý thức không còn giữ nổi tỉnh táo nữa.
Tỉnh cảnh của đám người thống khổ tới cực điểm.
Đấy là may mắn còn ở trên khu quan sát cho nên vẫn còn có thể sống sót, phía dưới khu thực nghiệm tình cảnh của đám người cũng không có khấm khá hơn là bao…
Ngoại trừ Phục Ma ra thì đám Huyết Vệ dưới trướng của hắn toàn bộ đều đã bị điếc hoàn toàn, từ bên trong hai tai chảy xuống hai hàng máu tươi đỏ thắm do thủng màng nhĩ dẫn tới tổn thương.
Còn thân thể thì hoàn toàn bị áp đảo mà run rẩy trước uy áp của thứ sinh vật đang bị trói chặt ở trước mặt nhưng vẫn phải cố gắng giữ vững tỉnh táo bằng không thì kết cục liền thảm rồi.
“HRIKKK!!!”.
Thân thể bị gông cùm xiềng xích làm từ một loại hợp kim vô cùng rắn chắc cố định khiến nó vô cùng tức giận mà hí lên một tiếng thét chói tai về phía đám người Phục Ma như muốn ăn tươi nuốt sống, đồng thời nó cũng cố gắng tìm cách thoát khỏi sự khống chế của Hắc Kim.
Răng Rắc~
Oanh~
Chỉ nghe thấy âm thanh của sự nứt vỡ, Hắc Kim vốn dĩ còn đang rất bền bỉ mà khóa chặt tại trên thân của thứ sinh vật gớm ghiếc này đột ngột bị phá tan ngay tức khắc.
Oanh Oanh Oanh~
Toàn bộ những mảnh Hắc Kim nát vụn rơi xuống nền mà va đập tạo thành âm thanh loảng xoảng với nền nhà vốn cũng được làm từ các loại hợp kim siêu bền…
Thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích sau đó, con quái vật vươn cao thân hình cao lớn cũng kích cỡ đồ sộ, ngạo nghễ hơn 2 mét của nó đứng thẳng lên mà đối diện với đám người Phục Ma ở phía trước.
So với bọn hắn, bao gồm cả Ninh Vương vẫn còn đang ngồi ở phía trên khu quan sát thì thứ sinh vật này cao hơn bọn hắn cũng phải 2 tới 3 cái đầu là ít.
Vì vốn cả gương mặt của nó ngay lúc này thì đơn giản cũng chỉ là một hộp sọ cho nên cũng không có thấy được biểu cảm đang phát ra của thứ sinh vật này.
Chỉ bất quá uy áp cùng khí tức trên thân đang lan tỏa ra của nó cũng đã đủ để biểu đạt ý đồ muốn tàn sát và xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó tận hưởng hương vị tới từ đám con mồi thơm ngon ở trước mặt nó rồi.
Hai cánh tay vô cùng to lớn và rắn chắc đầy cơ bắp, gân guốc cùng với đôi chân cự đại vô cùng cứng cáp, kiên cố có chút rang rộng ra hai bên.
Phía trên đầu lâu nó bị phần cơ thịt của hàm dưới kéo dãn xuống mà há to miệng lớn của chính mình mà hướng phía đám người gầm lên một tiếng giống như chuẩn bị lâm trận.
“RAGGGKKKK!!!”.
Thân thể to lớn, lực lưỡng một màu huyết tinh vững như bàn thạch không thể lay động của con quái thú lao về phía đám người Phục Ma, khiến cho hắn đột ngột tỉnh lại trước một chút sự ảnh hưởng của tiếng gầm vừa rồi mà nhanh chóng né qua một bên trước khi bị sinh vật trước mắt lao tới.
Phục Ma hắn thành công tránh thoát sự tiếp cận của con quái thú nhưng ngược lại một tên Huyết Vệ phía sau thì không kịp tránh thoát mà bị nó tiếp cận sau đó vung một cú vả bằng cự thủ cứng rắn có phần sắc nhọn của nó nện trúng thân thể theo bề ngang.
Phanh~
Cả thân thể của tên Huyết Vệ vừa bị nó nhắm trúng ngay lập tức không khác gì một miếng rẻ rách lao đi với một tốc độ vô cùng chớp nhoáng mà nện trên bức tường làm từ hợp kim của khu thực nghiệm trước một vả vừa rồi.
Không khác gì một bãi bùn nhão sau khi bị nện dính trên tường một chút mà từ từ rớt xuống nền nhà, trên tường vẫn còn lưu lại một bãi huyết tinh cùng một chút vết lõm xuống của bức tường hợp kim sau cú va chạm vừa rồi.
Hai mắt trợn trắng, thân thể nát bấy, xương cốt lòi ra bên ngoài, tên Huyết Vệ chết đến không thể chết hơn.
Xử xong một tên, thứ sinh vật ác ma ấy quen đầu nhìn về phía đám con mồi còn lại với hốc mắt trống rỗng sâu thẳm một màu u tối, tĩnh lặng.
Vì chỉ là một chiếc đầu lâu trắng, cho nên nó chẳng tồn tại một thứ cảm xúc hay biểu cảm gì trên gương mặt cả.
Chỉ có một cái đầu lâu vô cảm mà hững hờ với hốc mắt sâu thẳm quan sát lấy bọn chúng.
Việc này làm cho đám người bao gồm cả Phục Ma đều có một loại áp bách cùng vô hình sợ hãi đè nén lên bên trên thân thể.
Mồ hôi trên trán bắt đầu thành dòng mà chảy xuống vì khiếp đảm trước một màn vừa rồi.
Tốc độ và sức mạnh của nó là vô cùng khủng khiếp, vừa nhanh như lôi đình mà tiếp cận lấy mục tiêu sau đó tuỳ tiện một vỗ liền có đánh bay và biến một kẻ có thực lực Võ Sư trở thành bùn nhão.
Đã là nhân loại thì bên trong mỗi một cá thể đều có tồn tại một loại sợ hãi vô hình khi phải đối đầu với một thứ mạnh mẽ hơn và nguy hiểm hơn, nhất là