Phục Huyết Ma Kiếm trong tay, Phục Ma khí thế bạo tạc, sát cơ lan tràn ra tứ phía xunh quanh mà vọt đi.
Hắn cố gắng tiếp cận con quái vật ở trước mặt với toàn bộ tốc độ và khả năng mình nắm giữ mà vung một đường kiếm cắt dọc xuống ngay vừa khi chạm đích đến.
Một đường kiếm ảnh ngay tức khắc xuất hiện, lóe lên một tia huyết quang cùng sát khí ngập trời trảm thẳng xuống thân thể con quái vật.
Keng~
Không có âm thanh da thịt bị cắt đứt hay huyết tinh cùng những mảnh thân thể tách ra mà rơi xuống mặt đất.
Chỉ có âm thanh kim loại va chạm lóe lên những tia lửa khi bị ma sát với nhau trong không gian.
Phục Ma có chút sững sờ nhưng cũng rất nhanh chóng liền hồi phục và bình ổn trở lại vì mọi thứ đều đã nằm trong dự đoán của hắn ngay cả trước khi phát động công kích về phía sinh vật trước mặt.
Hắn biết nó chắc chắn không thể dễ dàng bị giết chết bởi một kiếm như vừa rồi được.
Chỉ thấy cặp móng vuốt sắc bén và dài như những lưỡi dao của nó đã chặn đứng một kiếm trảm xuống vừa rồi của Phục Ma mà chẳng có một chút khó khăn hay trở ngại nào.
Huyết kiếm bị cự trảo ngăn chặn ở giữa không trung không thể nhúc nhích buộc Phục Ma phải chủ động lấy công làm thủ mà phát động thêm mấy lần công kích về phía sinh vật kia trước khi nó làm ra hành động phản kháng.
"Huyết Quang Loạn Vũ".
Hít thở thật sâu một ngụm sau đó nín thở, Phục Ma thi triển tuyệt kỹ riêng biệt mà hắn đã lĩnh ngộ từ khi sở hữu Phục Huyết Ma Kiếm trong tay.
Oanh Oanh Oanh~...
Vô số đường kiếm ảnh nhanh tới mức có thể nghe thấy âm thanh không khí đang bị nó ma sát với tốc độ vô cùng cao, khiến cho không gian xung quanh như tăng thêm cả trăm độ vậy.
Huyết quang lóe lên sắc bén vô cùng, trùng trùng điệp điệp mà công kích, giống như có thể dễ dàng cắt đứt mọi thứ đang ở trước mắt vậy.
Chỉ đáng tiếc rằng, mọi thứ lần này đã thực sự vượt ra ngoài dự đoán của Phục Ma hắn.
Keng Keng Keng~....
Huyết Quang Loạn Vũ của Phục Ma thi triển ra bao nhiêu đường kiếm ảnh lên thân của con quái vật kia đều bị nó chặn đứng lại bấy nhiêu bằng cự trảo của chính mình, phát ra âm thanh kim loại va đập vào với nhau vô cùng kịch liệt, uy mãnh nhưng cũng đầy chói tai, váng đầu.
Vô số luồng kiếm ảnh được Phục Ma thi triển, thế nhưng rốt cuộc vẫn không thể tạo một chút tổn thương con quái vật này, thêm vào đó bản thân hắn cũng đã đạt tới giới hạn của chiêu thức.
Vì thế hắn buộc phải thở ra một ngụm khí mà không thể nín nhịn thêm được nữa, cùng với đó là động tác thi triện Huyết Quang Loạn Vũ cũng dừng hẳn.
Phục Ma quyết định lui về phía sau hồi phục thể lực một chút sau đó lại tiếp tục tính toán.
Nhưng con quái vật này nó giống như là nhìn ra ý đồ của hắn vậy, cho nên ngay vừa khi đường kiếm ảnh cuối cùng kết thúc.
Phục Ma đã dồn nén gần như toàn bộ lực lượng xuống hạ thể mà tính toán vọt về phía sau.
Chỉ đáng tiếc là hắn còn chưa kịp lui về phía sau thì đã bị một cự quyền đánh vào trước ngực với một lực lượng lớn tới mức khiến xương ngực và xương sườn của hắn vỡ nát và nện bên trên bức tường hợp kim ở phía sau.
ẦM~
Thân thể Phục Ma bị nện bay vào bức tường hợp kim khiến nó lõm vào mất một khoảng khá sâu và dính ở đó một lúc rồi mới tách rời.
Cũng coi như là đúng ý hắn muốn…
Phụt~
Xương ngực vỡ nát, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng khiến Phục Ma quỳ xuống mặt đất mà nôn ra một ngụm máu lớn xuống sàn nhà.
Hai tay hắn giữ chặt lấy thanh huyết kiếm của mình để bản thân không nằm bẹp trên mặt đất vì đau đớn do một quyền vừa rồi của con quái vật gây ra cho hắn.
“Mẹ Kiếp! Mạnh như vậy sao?”.
Phục Ma trong lòng bây giờ đang chửi thề, không hiểu rốt cuộc tại vì sao thứ sinh vật kia không chỉ mang lại cho hắn cảm giác áp bách, hơn nữa lại còn mạnh mẽ như vậy.
Giống như bất khả xâm phạm vậy…
Con quái vật cũng không có ngay lập tức làm thịt Phục Ma trong khi hắn đang bị tổn thương mà chầm chậm tiến từng bước về phía hắn.
Giống như nó đang tận hưởng cuộc đi săn của mình và cảm giác con mồi bất lực khi phải đối đầu với nó vậy.
Về phía Phục Ma hiện tại thì chỉ thấy hắn quỳ trên mặt đất nghiến răng nghiến lợi vì đau đớn và tức giận khi bản thân bị đùa bỡn trong tay thứ ở trước mặt sau đó làm ra một quyết định gì đó…
“Giáp Sinh Hóa”
“Huyết Tế”.
Toàn thân Phục Ma huyết dịch bắt đầu cuộn trào sau đó bao phủ toàn bộ cơ thể hắn không bỏ sót một chỗ dần dần hình thành lên một bộ áo giáp bảo hộ, đồng thời Phục Huyết Ma Kiếm trên tay hắn cũng có dị động.
Từ dưới chuôi kiếm bắt đầu mọc ra những chiếc dây gai cuốn chặt lấy cánh tay của hắn mà thôn phệ máu huyết từ thân thể hắn bổ xung cho chính nó…
Chỉ thấy Phục Huyết Ma Kiếm giống như trở lên mạnh mẽ hơn, huyết quang hung lệ cùng sát khí mà nó tỏa ra xung quanh cũng dần dần trở lên chân thực hơn bao giờ hết.
Khi này Phục Ma giống như một chiến binh mặc chiến giáp, tràn ngập chiến ý được biến đổi từ chính huyết dịch của hắn và dần dần cô đọng thành hắc kim để ra tăng chiến lực cùng khả năng phòng thủ cho hắn.
Thế nhưng không có thứ gì là hoàn hảo cả, cho dù có thì cũng không phải một kẻ như hắn có thể sở hữu ở thời điểm hiện tại, vì vậy nó đồng thời nó cũng giảm đi đáng kể một phần tốc độ của hắn.
Còn trên tay hắn lúc này thì cầm lấy Phục Huyết Ma Kiếm đang ở trạng thái Huyết Tế, chính là dùng máu huyết của Phục Ma hắn để ra tăng khả năng công kích của nó lên tới cực hạn.
Và ở trong trạng thái này, hắn có thể thi triển thêm một loại kỹ năng vô cùng mạnh mẽ nữa đó chính là.
Huyết Trảm!
Một tuyệt kỹ mà sau khi thi triển sẽ phát động ra một đòn công kích vô cùng mạnh mẽ và cũng là ý đồ của Phục Ma khi biến bản thân trở thành trạng thái như hiện tại vì hắn biết bản thân trước 1 quyền vừa rồi của con quái vật kia đã bị trọng thương.
Mà trong khi đó lại không thể công kích hay gây sát thương nó để hồi phục, xung quanh nơi này cũng chẳng còn sinh vật sống nào để hắn thôn phệ huyết dịch, cướp lấy sinh mệnh lực của kẻ đó.
Đây là là sự phản kháng cuối cùng mà Phục Ma có thể nghĩ ra được và thi triển được ngay lúc này.
Không chần chừ và cũng không nhiều lời nữa, hắn bắt đầu ra sức mà huy động cho Phục Huyết Ma Kiếm của mình tích tụ một đòn công kích mạnh nhất từ chính máu huyết bên trong cơ thể hắn…
Huyết quang càng ngày càng phát ra rõ rệt trên thân thanh kiếm cũng là lúc Phục Ma thân thể đang dần dần bị rút cạn đi sinh mệnh lực của chính mình đến mức sắp suy kiệt thì mới chịu dừng lại.
Giơ thanh kiếm lên cao, Phục Ma bắt đầu thủ thế sau đó gầm lên một tiếng thật lớn rồi trảm xuống mà công kích về phía thứ sinh vật đang từng bước tiến về phía của mình.
“Huyết Trảm!”.
Phục Ma thủ thế sau đó bổ xuống một kiếm toàn lực, chỉ thấy một đường kiếm ảnh đỏ tươi như máu phóng ra bên ngoài theo hình bán nguyệt với vận tốc vô cùng nhanh, công kích trực diện lên thân thể con quái thú đang tiến tới chỗ hắn.
Oành~
Kiếm quang va chạm trực tiếp lên thân thể thứ sinh vật kia quá nhanh khiến nó không kịp trở tay mà nhận phải đòn công kích này.
Tạo ra một vụ nổ tương đối lớn, cho thấy mức độ sát thương gây ra là khá đáng kể cho tới khi làn khói do vụ nổ tạo thành tán đi mới khiến Phục Ma sững người.
“Khốn Kiếp!”.
Thể lực cùng sinh mệnh lực hao mòn quá nhiều khiến Phục Ma hắn gần như suy kiệt mà khuỵu xuống, Giáp Sinh Hoá cũng theo đó mà biến mất, Phục Huyết Ma Kiếm thì rơi bên cạnh.
Ngửa đầu lên nhìn về phía con quái vật kia, Phục Ma bất lực vì một đòn công kích mạnh nhất vừa rồi của mình chỉ tạo ra một vết thương còn chưa đủ sâu để cắt vào tới xương của nó chứ đừng nói là giết chết.
Mà dạng vết thương cỏn con đối với loại quái vật như nó thế này thì chỉ cần không đến 5 giây liền có thể hồi phục hoàn toàn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bất quá chịu phải một chiêu vừa rồi từ Phục Ma nó cũng cảm thấy khá đau đớn, nó không nghĩ lực sát thương mà một chiêu vừa rồi do con mồi ở trước mặt này lại có thể cắt sâu vào huyết dịch, thiếu một chút là cắt vào xương của nó.
“RAGRKKKK!!”.
Rống lên một tiếng, sau đó tràn ngập sát cơ mà lao về phía thứ sinh vật hạ đẳng đang quỳ dưới đất là Phục Ma, hắn phải trả giá vì đã làm tổn thương tới cơ thể hoàn mỹ của nó.
Phục Ma triệt để bất lực mà quỳ rạp dưới đất, chuẩn bị đón nhận cái chết vì hắn thấy thứ sinh vật kia một bên cánh tay đã chuyển đổi từ dạng móng vuốt thành dạng một thanh cự đao ánh lên một màu huyết quang của tử vong và chết chóc rồi…
Tiếp cận tới chỗ con mồi đang vô sức phản kháng ở trước mặt, con quái vậy dự định vung một đao mà bổ xuống kết liễu Phục Ma đang quỳ rạp trên mặt đất, cho hắn một cái chết thông khoái thì.
“Đủ rồi”.
Từ phía trên khu quan sát một âm thanh lạnh lùng mà âm trầm phát ra khiến công kích của con quái thú bị đình chỉ, nó vô thức ngước mắt lên nhìn xem rốt cuộc là ai dám cản lại hành động của nó.
Hốc mắt sâu thẳm một màu u tối của chiếc đầu lâu ngước nhìn lên cao, rốt cuộc nó chỉ nhìn thấy một con mồi khác đang đứng ở phía trên nhìn xuống chỗ nó với thái độ vô cùng hờ hững và lạnh lùng, giống như chẳng để tâm đến sự tồn tại của nó mà chỉ quan sát lấy con mồi vừa bị nó hạ gục quỳ rạp dưới đất là Phục Ma vậy.
“RAGRKKK!!!”.
Rống lên một tiếng vô cùng lớn, thứ sinh vật kia dự định cho con mồi ở phía trên cao này một trảm vì dám quấy nhiễu cuộc đi săn này của nó mà không biết kẻ này chỉ là kẻ đã tạo ra mình…
Không sai, kẻ này chính là Ninh Vương, trông thấy thủ hạ của mình bị đánh đập giết chóc đã đủ rồi cho nên hắn không muốn thêm cả tên đã đi theo mình gần nửa năm của như Phục Ma cũng chết nốt thì quá đáng tiếc.
Ấy vậy mà thứ sinh vật này lại vô cùng không biết sống chết mà bật lên từ dưới khu thực nghiệm muốn lao lên đây giết hắn.
“Hừ, vậy mà muốn giết cả ta sao? Giỏi lắm”.
Hừ lạnh một tiếng, Ninh Vương đầu ngón trỏ xuất hiện một dòng huyết dịch đang cuồn cuộn mà tích tụ lại với nhau sao cho cô đặc và đạt tới độ liên kết cao nhất.
Nhắm thẳng về phía thân thể của con quái thú đang lao về phía mình, dòng huyết dịch từ đầu ngón trỏ của Ninh Vương lao vọt đi như một mũi huyết tiễn vô cùng sắc nhọn và uy lực đâm xuyên qua trước ngực của con quái thú khoan một lỗ lên trên bức tường và đồng thời khiến nó rơi trở về vị trí cũ.
Trúng phải một chiêu này từ Ninh Vương khiến cho con quái vật ngã ngửa ra sàn nhà mà vô cùng đau đớn.
Chẳng những thế, một chiêu này của Ninh Vương còn khiến cho khí huyết của nó nhộn nhạo, chỗ vết thương không sao liền lại cho dù với khả năng hồi phục cực mạnh của nó thì cũng vô dụng.
Nằm trên mặt đất, miệng vết thương thì không cách nào lành lại cộng thêm với việc máu huyết bị một chiêu vừa rồi làm cho không cách nào bình thường trở lại mà nhộn nhạo, hỗn loạn vô cùng bên trong cơ thể.
Thân thể nó mặc dù đã sinh ra một tia thần phục trước tên nhân loại vừa rồi nhưng ý chí kiên định và hung ác từ sau bên trong bản năng khiến nó không muốn bỏ cuộc mà cố gắng đứng dậy gầm thét một tiếng.
“GRAKKKK!!!”.
Tiếng thét chói tai giống như đang phát tiết khiến cho cơ thể của nó bình ổn lại được một phần nào mà tập trung điều động toàn bộ sức lực cùng khí huyết bên trong thân thể.
Chuyển hóa chúng bao phủ lấy toàn thân hình thành lên một lớp giáp bảo vệ ở bên ngoài cực kỳ kiên cố.
Khí huyết cuồn cuộn thành từng sợi liên kết dần dần bao phủ lấy toàn thân của nó mà cô đọng lại thành một chất liệu giống như Hắc Kim, chỉ khác ở chỗ là thứ này có màu đỏ tươi của huyết dịch a.
Cự giáp bao phủ toàn thân với những lớp bảo vệ rắn chắc và sần sùi đầy những mũi gai nhọn lởm chởm ở sau lưng và hai vai.
Một bên cánh tay được biến đổi thành một cái cự đại trảm đao vô cùng hung lệ và tràn ngập sát cơ.
Trạng thái này rất giống với trạng thái Giáp Sinh Hoá của Phục Ma và Ninh