Gò má trắng nõn của Cơ Phồn Tinh phút chốc ửng hồng, dù ngại nhưng lại không thể không làm.
"Cô là con gái mà, sao không biết rụt rè gì hết vậy!?."
Cơ Phồn Tinh cúi đầu giấu hai tay sau lưng. Cô thật sự chẳng muốn làm chuyện như vậy tí nào. Dù là phụ nữ với nhau, cô ấy có gì thì mình có nấy, nhưng chẳng biết vì sao lại thấy ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên Cơ Phồn Tinh có cảm giác ấy, trước đây cô tắm rửa thay đồ cùng Lâm Nhuế cũng đâu có lúng túng thẹn thùng như bây giờ.
Cô không có cách nào nhìn thẳng người trước mắt, cũng chả biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì. Người phụ nữ cao ngạo lạnh lùng đang ở trước mắt, hơn nữa mình còn là đối tượng thầm mến của cô ấy, chẳng lẽ là do thân phận đã thay đổi nên tâm trạng mới bất thường như thế?
"Tại sao tôi phải rụt rè với cô? Chẳng phải đó là ý nguyện của cô hay sao? Cô là người tôi yêu, tôi thích dùng cách này để thể hiện trước mặt cô đấy thì sao nào!"
Hà Như Mộng ngẩng đầu nhìn Cơ Phồn Tinh, giọng nói hết sức tự nhiên. Xưa nay cô chưa hề nghĩ sẽ che giấu điều gì, cô chỉ muốn làm cho người mình yêu hiểu rõ hơn về bản thân mình, muốn kéo cô ấy tới gần hơn, cái gọi là 'rụt rè' đó đơn thuần chỉ là giả vờ mà thôi.
"Ngụy biện!"
Cơ Phồn Tinh chu môi, khom người, cúi đầu, vòng hai tay ra sau lưng của Hà Như Mộng, đầu áp sát bả vai đối phương. Khoảnh khắc hai tay chạm vào da thịt nhẵn nhụi khiến trái tim nhất thời loạn nhịp đập nhanh như vó ngựa suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cơ Phồn Tinh từ từ giúp Hà Như Mộng cởi áo lót. Vừa gỡ áo xuống liền nhìn thấy bộ ngực mềm mại như hai chiếc 'bánh bao' cỡ lớn. Có vẻ chúng nó bị ngợp quá lâu, khi được giải phóng tức thì vui mừng nhảy ra hô hấp.
"Ực ực" một tiếng, Cơ Phồn Tinh nuốt nước miếng, biết mình thất thố nên lập tức xoay người.
"Cô tự cởi mấy món còn lại xong rồi tôi dẫn cô đi tắm."
Cơ Phồn Tinh điều chỉnh tốt trạng thái, thở một hơi thật dài rồi xoay người ôm lấy Hà Như Mộng vào phòng tắm, định quăng cô ấy vào bồn rồi bỏ đi.
"Cô không giúp tôi tắm sao? Chân của tôi bất tiện, hơn nữa một mình sao gội đầu được."
Cơ Phồn Tinh vừa xoay người liền nghe thấy âm thanh oán trách của con nít bị vứt bỏ.
Cơ Phồn Tinh khẽ cắn răng 'ken két', đúng là xấu hổ không chịu nổi mà! Người phụ kia rảnh quá đi trêu chọc người ta làm gì cơ chứ!? Còn tưởng cô ấy cùng size với mình, nhưng trời ạ! Cỡ này cũng phải cúp C trở lên, còn có thể là D nữa không chừng. May là cô hay mua áo lót rộng hơn size thật một chút nên lần trước có thể cho Tổng giám đốc mượn mặc đỡ, cơ mà hình như cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Cơ Phồn Tinh càng nghĩ càng thêm ảo não, tuổi còn trẻ mà mắt đã mờ rồi. Một đứa cúp B có thể so sánh ngang hàng với một đứa cúp D sao? Không cùng đẳng cấp là cái chắc!
"Cô cứ tắm trước đi, lát nữa tôi sẽ giúp cô gội đầu sau."
Hiện tại, Cơ Phồn Tinh chẳng hề muốn chuốc phiền toái vào người. Lúc trước, cô còn cảm thấy người phụ nữ cao ngạo lạnh lùng này rất khó đối phó, thế mà bây giờ đã khác xa. Đằng sau vẻ kiêu ngạo đó ẩn giấu một con người hoàn toàn khác khiến người ta không kìm được cơn rung động, bất kể là nam hay nữ.
"Cô xem, tôi thương tật thế này thì làm sao tắm được, tôi cởi quần lót ra như vậy được chưa?"
Hà Như Mộng biết nếu mình không thỏa hiệp một chút thì người này sẽ cao chạy xa bay. Vì lẽ đó, cô tiện tay tự cởi quần lót ra giơ lên giữa không trung để Cơ Phồn Tinh nhìn thử.
Cơ Phồn Tinh tò mò quay đầu bắt gặp một chiếc quần lót màu đen xuất hiện trước mắt. Tuy quần đã ướt nhẹp nhưng cô cũng có thể thấy rõ kiểu dáng, lúc nãy cởi đồ còn bình thường mà, sao bây giờ bị ướt lại nhỏ xíu xìu xiu vầy nè!
Ai nói người phụ nữ này là ngự tỷ cao ngạo lạnh lùng, cô nhất định sẽ bịt kín miệng của đứa đó. Cô ta làm gì có dáng vẻ của ngự tỷ, so với yêu tinh mê hoặc nhân loại còn đáng sợ hơn. Cơ Phồn Tinh hối hận muốn chết, lỡ dẫn sói vào nhà rồi thì đuổi ra ngoài rất khó.
"Cô... cô, đúng là... đúng là đồ không biết xấu hổ!"
Cơ Phồn Tinh nắm lấy quần lót đen của Hà Như Mộng quăng cái 'bẹp' vào sọt, lời nói chất chứa cơn giận.
"Tôi chỉ muốn cho cô xem một chút thôi. Tôi nghe lời cô tự cởi quần áo ra thôi mà, tại sao cô lại nói tôi là phụ nữ phóng đãng như vậy?"
Hà Như Mộng cúi đầu giả vờ rưng rưng muốn khóc, ngữ điệu cũng mang theo vài phần oan ức, thân thể bất giác run rẩy.
Cơ Phồn Tinh thấy thế liền cả kinh quên mất mình định nói gì. Trong lòng bắt đầu tự trách, do mình nói chuyện quá đáng hay đã lỡ làm tổn thương trái tim của cô ấy?
Cơ Phồn Tinh thấy không ổn bèn vội vã ngồi xổm xuống, cau mày, đặt hai tay lên thành bồn, mở miệng nói xin lỗi:
"Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi cũng không có ý đó, tôi chỉ.. Tôi chỉ.. Tôi thật sự không cố ý nói cô như vậy. Cô đừng khóc có được không? Giờ tôi sẽ giúp cô tắm, cô đừng khóc nữa."
Cơ Phồn Tinh sốt ruột, ngay cả lời cũng nói không rõ, câu từ lộn xộn, thân mình căng thẳng, chỉ sợ người phụ nữ kia sẽ gào khóc tức tưởi, đến lúc đó thà chết còn đỡ thê thảm hơn.
"Ai cho cô nói những lời đó! Vì cô nên tôi mới như vậy. Nếu là người khác đến gần tôi trong phạm vi một mét đã cảm thấy buồn nôn rồi. Còn cô chỉ giỏi bắt nạt tôi thôi."
Hà Như Mộng oan ức khóc lóc, sau đó duỗi hai tay ôm lấy Cơ Phồn Tinh. Tiếng khóc làm cơ thể phát run khiến đối phương hoàn toàn mất hết chủ trương.
Cơ Phồn Tinh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải tình huống như vậy trong cuộc sống - chọc một cô gái khóc. Cô hoang mang lo sợ ôm thật chặt người trong ngực, đồng thời quên béng đi đối phương đang khỏa thân, ngực dán chặt vào người mình, vệt nước trực tiếp thấm vào áo. Xúc cảm chỉ cách một lớp đồ mỏng tuyệt vời như thế nhưng cô chẳng có tâm