Cơ Phồn Tinh trở lại văn phòng hệt như sương khói mây mù, héo rũ nằm chèm bẹp. Cô mòn mỏi dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, xoay tròn ghế liên miên như vòng quay ngựa gỗ.
Lẽ nào người phụ nữ kia muốn theo đuổi Cơ Hạo Nguyệt? Sự quan tâm và khẩu khí này quả thật rất đáng nghi. Cơ mà nếu cô ta thật sự yêu Cơ Hạo Nguyệt thì chắc hẳn phải biết chị ấy thích gì mới đúng. Năm năm, lẽ nào lâu ngày sinh tình?
Cái bà Cơ Hạo Nguyệt kia ra đường không mang não, lúc nào cũng bảo người kia vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, thế quái nào người ta lại ưng chị ấy?
Nhưng biểu hiện trong tiệm cà phê thật kỳ quái, cô ta không chỉ biết một hai sở thích của mình mà tựa hồ còn có ma lực nhìn thấu lòng người, nghĩ tới mà phát sợ. Nếu người ta đã biết thân phận thật của mình thì có giết người diệt khẩu không đây?
Thư ký Lý đến lấy dấu vân tay rồi bận chuyện đi ra ngoài. Cơ Phồn Tinh cũng không có hứng thú làm việc bởi lãnh đạo đã bảo cô phải đến lấy thuốc uống. Sáng sớm ở phòng họp người ta đã réo cô một lần rồi, lúc ăn cơm nhìn thấy dáng dấp 'thiếu nữ cô đơn' kia càng góp phần dập tắt niềm vui nho nhỏ còn sót lại.
Xem đồng hồ trên cổ tay, đã hai giờ trôi qua, giờ có uống thuốc cũng vô ích, đồ ăn trong bụng chắc cũng đã tiêu hóa hết rồi. Đi hay không đây? Không đi chắc không sao đâu nhỉ?
Cơ Phồn Tinh đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi đi tới đi lui, bước qua bước lại, lết ra lết vào không biết bao nhiêu lần vẫn mãi phân vân vấn đề đi hay ở.
Cuối cùng cũng hết cách, quyết tâm 'đại nghĩa diệt thân', hiên ngang ngẩng đầu, ưỡn ngực đến phòng Tổng giám đốc.
Đi tới cửa, nhìn thư ký rồi nở nụ cười ôn hòa, hỏi: "Xin chào, bây giờ tôi có thể vào phòng gặp Tổng giám đốc không?"
Thư ký khó hiểu ngẩng đầu nhìn Giám đốc Cơ. Đúng, đây là câu chị ta hay hỏi mình nhưng giọng điệu khác xa trước đây, "Tổng giám đốc có ở đây không? Có thể vào không?", nói xong cũng không đợi câu trả lời mà trực tiếp mở cửa đi vào chứ không khách khí, dịu dàng như vầy.
"Vâng, có thể, hình như Tổng giám đốc đang đợi chị thì phải."
Thư ký hơi sững sờ nhìn Cơ Phồn Tinh, cứ ngỡ người kia đang diễn kịch. Giám đốc Cơ cũng học được cách đối đãi dịu dàng như thế sao?
"Được rồi, cảm ơn."
Khoảnh khắc Cơ Phồn Tinh xoay người, thư ký trừng mắt chớp chớp vài cái, sau đó lại đưa tay nhéo gò má mình một phát đến khi cảm nhận được cơn đau mới biết không phải đang nằm mơ. Tổng giám đốc thay đổi, lẽ nào Giám đốc cũng đổi thay?
Cơ Phồn Tinh đến cửa, chỉnh chỉnh âu phục, ho nhẹ một tiếng rồi gõ cửa nhẹ ba lần, sau đó đè tay vịn mở cửa đi vào.
Thư ký cả kinh chứng kiến động tác thoăn thoắt kia như thể phát hiện bí mật khổng lồ liền bắt đầu tung tin tám chuyện nói Giám đốc Cơ bị ma nhập! Biểu hiện kỳ quái của Cơ Phồn Tinh khiến đồng nghiệp hiếu kỳ, họ cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó. Ba ngày không gặp mà người này đã thay đổi 180 độ rồi.
Đám đông bắt đầu thảo luận sôi nổi, đặc biệt là chuyện thang máy chuyên dụng ban sáng. Cơ Phồn Tinh có những hành động thân mật với Tổng giám đốc gợi nhớ chuyện say rượu đêm đó, Tổng giám đốc dẫn 'gái' về nhà. Ngay hôm sau, hai người đồng thời xin nghỉ ba ngày rồi tính cách cũng thay đổi, sự tình được bàn tán rất hợp tình hợp lý.
Hà Như Mộng nhìn đám nhân viên xôn xao chuyện của mình và Cơ Phồn Tinh lập tức cảm thấy ai nấy đều thật tốt bụng, dám bỏ bê công việc để quan tâm sự thật xảy ra giữa cô và Giám đốc Cơ.
Cơ Phồn Tinh tiến vào văn phòng, nhìn thấy Tổng giám đốc đang tập trung làm việc hết sức bình thường. Cơ Phồn Tinh dùng chữ 'bình thường' là bởi người phụ nữ này luôn 'bất thường' trong mắt 'bình thường' của cô. Siêu năng, xấu bụng, giảo hoạt như hồ ly, không phải người bình thường nào cũng có đặc tính ấy đâu.
"Tổng giám đốc." Cơ Phồn Tinh nhẹ giọng kêu một tiếng.
"Đến rồi à, thuốc đây, cô uống trước đi. Đằng kia có bình nước tự động, cô uống một chút là ổn thôi."
Hà Như Mộng nhìn người mới tới rồi đẩy mớ thuốc đã chuẩn bị trước đó lên phía trước.
Cơ Phồn Tinh nghe xong cũng không biết nên cảm động hay khóc nữa. Nhìn dáng vẻ người ta vậy thôi chứ đó căn bản là dấu hiệu muốn Cơ Hạo Nguyệt chịu trách nhiệm, đã biết là cọp rồi lại còn đưa thịt tới?
"Cảm ơn Tổng giám đốc, bụng tôi đã ổn rồi, không cần uống thuốc đâu."
Cơ Phồn Tinh mỉm cười, khách khí từ chối. Cô không thể mắc mưu người phụ nữ này được, lỡ như đó là gian kế 'trước ngọt sau giết' thì đến chết cũng chẳng biết lý do?
"Cô ăn nhiều như thế thì làm sao tiêu hóa tốt được. Hơn nữa bụng cô đâu tốt đẹp gì, cứ lấy nước uống trước đi."
Hà Như Mộng nhìn thấy bộ dạng 'có chết cũng không cần' liền cố ý lạnh giọng bắt người kia ngoan ngoãn nghe lời.
Thấy Tổng giám đốc tức giận, thân thể Cơ Phồn Tinh bất giác run rẩy, vội bước tới lấy thuốc rồi vọt thẳng đến bình điện lấy ly hứng nước, nhìn không nóng lắm, có lẽ là nước lạnh. Tiếp đến, cô mở lọ thuốc đổ hai viên ra bỏ vào miệng, uống một hớp nước, sau đó...
"Ặc..."
Phun hết nước vừa uống ra ngoài rồi vội vã đưa tay quạt quạt miệng, không ngừng nói: "Nóng quá, nóng quá!"
Hà Như Mộng thấy thế liền vứt hết việc trên tay, chạy vội đến.
"Cô không sao chứ? Có bị bỏng không?"
Cơ Phồn Tinh tê đầu lưỡi không nói chuyện được, qua một hồi lâu mới đỡ đỡ hơn chút. Vẻ mặt lo lắng của người trước mặt khiến cô ngây ngốc nháy mắt lên tiếng: "Nước quá nóng. Tôi không để ý. Xin lỗi đã làm bẩn văn phòng."
"Cô bị ngốc à? Sao không nếm thử nước xem có nóng không rồi hãy uống."
Chứng kiến bộ dạng ngốc nghếch của Cơ Phồn Tinh, Hà Như Mộng cũng chẳng biết nói gì cho phải. Người này luôn làm chuyện ngu xuẩn, trước kia cũng vậy, bây giờ vẫn vậy.
Cơ Phồn Tinh