"Em cảm thấy tôi có ý gì?"
Hà Giai Kỳ càng cười, Cơ Hạo Nguyệt càng khó hiểu, trong lòng bắt đầu có chút bối rối. Cô không biết người phụ nữ này đến đây với mục đích gì, em gái bảo người ở thành phố S đã tỏ tình với nó nên cô chắc chắn sẽ không tin những lời đó.
Hà Giai Kỳ đã biết chuyện em gái mình thế thân thì sao người kia lại không biết? Hay người cô ta thích chính là em gái mình chăng? Tuy cả hai là bạn học suốt mấy năm nhưng lại rất ít khi giao tiếp với nhau, sau này đi làm mới tình cờ biết được cô ta là em gái của Tổng giám đốc.
Nếu Tổng giám đốc ở thành phố S nói thích Tiểu Nguyệt Nguyệt thì khả năng cô gái trước mắt là con số không. Ngẫm lại mới thấy cá tính của hai chị em cách xa vạn dặm, chị ta làm gì có thể coi trọng mình trong khi mình chẳng có gì ngoài ngoại hình dễ nhìn.
Cơ Hạo Nguyệt tự nhủ trong lòng cũng cảm thấy có lỗi với bản thân, nhưng đó đúng là sự thật. Người ta là nữ vương cao cao tại thượng, năng lực kinh thương lợi hại hơn đàn ông gấp mấy lần. Còn cô, ngoại trừ biết tính sổ sách và mưu toan trêu chọc người khác ra thì chẳng khác gì một đứa con nít.
"Tổng giám đốc, tôi muốn biết chân tướng chuyện đêm đó. Một người đã uống đến say mèm thì làm gì có năng lực hành vi..."
Cơ Hạo Nguyệt nói đến một nửa liền dừng lại. Ý tứ rất rõ ràng, người thông minh như Giai Kỳ chắc chắn sẽ hiểu được.
Hà Giai Kỳ thấy vấn đề đã về lại lúc ban sơ, nhưng đó cũng chính là điều cô mong đợi. Cô thật sự rất sợ người phụ nữ này sẽ không đề cập tới, đã khổ cực đuổi tới New York thì làm sao có thể buông tha dễ dàng như vậy.
Trong phòng khách yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở, Hà Giai Kỳ không mở miệng mà chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm Cơ Hạo Nguyệt, thấy đối phương bối rồi lại càng thêm vui vẻ, em ấy sắp không kìm nén được rồi.
"Bản thân em làm gì cũng không biết sao?"
Trong giọng nói không có trách cứ mà giống như đồng cảm, nhẹ nhàng, dịu dàng, êm đềm.
Nếu biết thì hỏi chị làm gì? Cơ Hạo Nguyệt trợn mắt trừng người nọ, chị ta luôn hỏi ngược lại như thế là muốn cô tự nói tự trả lời sao? Quả thật là hồ ly cái giảo hoạt.
Hừ, Cơ Hạo Nguyệt không phục lắm, hừ lạnh, xem như cô xui xẻo đụng phải người phụ nữ này, nhưng cũng không thể thỏa hiệp. Chẳng lẽ chỉ có mình chị ta biết chơi trò âm mưu thủ đoạn?
"Người đã say như chết thì làm gì có năng lực hành vi? Người bình thường không cần động não đều biết, Tổng giám đốc thông minh như thế nhất định sẽ minh bạch hàm nghĩa trong đó, đúng không?"
Khẩu khí của Cơ Hạo Nguyệt bắt đầu trở nên hờn dỗi, thậm chí còn xen lẫn chút chán chê, nét mặt đã sớm chuyển sang trạng thái giễu cợt.
Hà Giai Kỳ không hề tức giận khi nghe được lời nói của Cơ Hạo Nguyệt. Cô đã quan sát người phụ nữ này nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu rõ? Có đôi khi, biểu hiện như vậy lại tốt hơn dáng vẻ vô tâm trong quá khứ, trông càng thêm đáng yêu.
"Không biết, em không nói thì tôi làm sao biết? Chẳng lẽ em không biết tôi thông minh hay không?"
Lời này khiến Cơ Hạo Nguyệt tức muốn thổ huyết. Cô rất muốn chạy qua cạy đầu người đối diện ra xem. Chị ta đang giả ngu sao?
"Hừ, dù sao tôi cũng không thừa nhận chuyện đêm hôm đó. Chị cứ ở đây tiếp tục giả vờ đi."
Cơ Hạo Nguyệt thực sự không muốn hao tâm tổn sức làm gì, nói với chị ta một câu sẽ bị giảm thọ mười năm. Cô giận dữ đứng dậy đi đến chỗ bên cạnh kéo hành lý, lửa giận toàn thân cháy bừng bừng, hung hăng trợn mắt nhìn Hà Giai Kỳ. Cô giờ là vò đã mẻ không sợ sứt, cũng không muốn tranh luận với chị ta.
"Tôi rất thích em, kết hôn với tôi được không?"
"Rầm!"
Cơ Hạo Nguyệt vừa tức giận đi tới cửa, nghe đối phương nói xong chân liền lảo đảo, đập trán lên cửa.
"Em không sao chứ?"
Hà Giai Kỳ thấy người kia xô cửa liền nhanh chóng đứng dậy chạy đến trước mặt Cơ Hạo Nguyệt, sau đó cô đưa tay nâng mặt người kia lên, nhìn thấy trán đỏ ửng mà lòng đau như cắt.
Cơ Hạo Nguyệt bị Hà Giai Kỳ chạm vào, toàn thân tê giật. Mặc dù cảm giác này không đáng ghét lắm, nhưng lại làm người ta cảm thấy là lạ.
"Chị... rốt cuộc chị là ai?"
Cơ Hạo Nguyệt dựa cửa chờ tinh thần tỉnh táo. Có chết cô cũng không tin người phụ nữ kia sẽ nói ra câu đó.
Nghĩ đến lúc mới vào cửa đã thấy được đối phương và ngẫm lại lời chị ta vừa nói, Cơ Hạo Nguyệt lập tức mất đi sự tỉnh táo. Cô cảm thấy người trước mắt tuyệt đối không phải Hà Giai Kỳ. Người kiêu ngạo như chị ta mà lại cầu hôn một người phụ nữ ư?
"Chắc là tôi đang nằm mơ, tôi nhất định phải đi ngủ một lát, ngủ một lát."
Cơ Hạo Nguyệt kéo hành lý trở lại bên giường, mắt trừng Hà Giai Kỳ một chút rồi nằm xuống kéo chăn chuẩn bị đi ngủ.
Hà Giai Kỳ chứng kiến tình cảnh này mới biết em ấy đã bị mình hù dọa. Kỳ thật nếu là mình thì mình cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Nhưng em ấy không bỏ đi, mình còn cơ hội để nói chuyện.
Cô đóng cửa lại rồi đi đến bên giường, cởi giày, nằm bên cạnh Cơ Hạo Nguyệt.
Cơ Hạo Nguyệt thấy cảnh này liền có cảm giác đây thật sự là cơn ác mộng. Nếu đã là mộng thì mình làm gì chị ta hẳn là sẽ không biết.
Cô đưa tay chọt nhẹ lên mặt của Hà Giai Kỳ vài lần, sau đó lại dùng tay nắm bóp. Dù sao cũng là mơ nên sẽ không đau đâu, nhéo má thêm vài cái cho hả giận mới được.
"Mặt của tôi bị em bóp sắp bị hư rồi đấy đồ thối tha!"
Hà Giai Kỳ im lặng mặc kệ mặt mày đau đớn, em ấy thật sự xuống tay không thương tiếc. Cô bắt lấy tay của đối phương rồi kéo vòng qua eo mình. Hai người cứ như vậy dán chặt thân