Cơ Hạo Nguyệt nhìn chằm chặp người đang nằm yên trên giường, không phải cô chưa từng gặp tình huống này nhưng kết quả cũng chẳng khác lúc nằm dưới bao nhiêu, điều này thật sự khiến người ta thêm ảo não.
"Chị... chị không thấy ngại chút nào sao..."
Cơ Hạo Nguyệt ấp a ấp úng nói không nên lời, mặt càng thêm đỏ, không dám nhìn Hà Giai Kỳ.
"Chị không ngại sao? Chị cần phải ngại à?"
Hà Giai Kỳ nhìn thấy Cơ Hạo Nguyệt quay mặt đỏ bừng tránh né liền lật người lên trên, cô vẫn khá thích ngắm nghía dáng vẻ thẹn thùng của cô vợ nhỏ nhà mình.
Ánh đèn vàng trong phòng góp phần làm tăng thêm vẻ mập mờ vốn có.
Thân thể bị đè ép khiến Cơ Hạo Nguyệt phải di chuyển tìm tư thế thoải mái, nhưng bất kể cô vùng vẫy thế nào, kết quả càng bị ai kia đè triệt để hơn.
"Chị có thể để em lên trên không?"
Cô luôn cảm thấy thiếu công bằng, không có cơ hội trở mình làm công thì làm sao gọi là công bằng?
"Có thể, em không thích như vậy sao?"
Hà Giai Kỳ rất thoải mái đáp ứng, ôm Cơ Hạo Nguyệt xoay người đổi tư thế.
Cơ Hạo Nguyệt trừng to mắt nhìn bộ mặt giảo hoạt của người dưới thân, cô thừa biết người phụ nữ này tuyệt đối không có gì tốt lành.
Ở trên là niềm vui thú của chị ấy sao? Mỗi lần như vậy, chị ấy đều sẽ nói mấy lời kỳ quái rất xấu hổ, không chỉ có như thế còn áp dụng tư thế kỳ lạ khiến người ta phát điên.
"Không thích."
Cơ Hạo Nguyệt quả quyết cự tuyệt, bây giờ cô chỉ muốn làm chủ thôi.
"Không thích vậy chúng ta đổi lại đi."
Hà Giai Kỳ tựa hồ đoán được kết quả, thời điểm Cơ Hạo Nguyệt cự tuyệt lập tức lật người rồi chặn đôi môi mềm mại của em ấy lại, không cho phép nói chuyện.
Một hồ nước xuân ngát thơm rót từng dòng nóng ấm vào bụng, một bài hát nhẹ ngân vang, tất cả hòa vào nhau miêu tả cảnh xuân tràn ngập căn phòng.
Đêm Paris chợt có một vẻ đẹp rất khác.
Đến trưa ngày hôm sau, Cơ Hạo Nguyệt mới có thời gian ra ngoài. Lúc hai người đi tàu điện ngầm đến Viện Thánh Mẫu Paris đã là ba giờ chiều.
Mặc kệ thời gian dài hay ngắn, chỉ cần trông thấy được cảnh đẹp mình đã từng ao ước vô số lần, cảm giác vui sướng đều hiện hết ra trên mặt Cơ Hạo Nguyệt.
Chỉ cần đứng bên ngoài quảng trường ngắm nhìn Viện Thánh Mẫu cũng có thể cảm nhận được khí thế oai hùng không bị thời gian bào mòn hào quang thuở ban sơ. Thay vào đó, trải qua hàng mấy thế kỷ, Viện càng làm lòng người say đắm. Nghĩ đến lúc ban đầu kiến tạo mới thấy Viện hùng vĩ đến cỡ nào, càng khiến người ta cảm thán trí tuệ vô cùng vô tận của nhân loại .
"Nhìn thấy nét mặt của em thôi cũng biết em thích nơi này biết bao nhiêu."
Hà Giai Kỳ đứng bên cạnh Cơ Hạo Nguyệt, từ lúc bước vào đến giờ, ánh mắt của em ấy chưa từng rời khỏi nơi đó, trọn vẹn hai mươi phút vẫn không có ý đi khỏi.
"Ừ, không giống trong tưởng tượng lắm."
Cơ Hạo Nguyệt không giấu được nụ cười bên môi, cô vui sướng đến mức tựa như vừa nhặt được một món đồ quý giá, hoàn toàn quên mình đang ở phương nào.
"Chị không bằng Viện Thánh Mẫu, em chưa từng nhìn chị với ánh mắt thâm tình như vậy, buồn quá đi thôi."
Hà Giai Kỳ chu môi, trên mặt lộ vẻ buồn bã, oan ức.
"Ha ha, không phải em đã chiều chị cả đêm đó sao? Em cũng đâu có ôm cả Viện mà ngủ."
Cơ Hạo Nguyệt thấy Hà Giai Kỳ ghen tị mà không nhịn được cười, chỉ ném một câu rồi đi đến cửa giáo đường.
"..."
Hà Giai Kỳ ngây người, vợ vừa nói gì vậy? Chẳng lẽ đã được thông não? Nghĩ đến điểm này, Hà Giai Kỳ nhanh chóng đuổi theo.
Tiến vào giáo đường, Cơ Hạo Nguyệt bị khí thế hoành tráng bên trong làm rung động, hai cây cột tựa như trụ thông thiên, cao ngất ngưỡng, chống thẳng lên nóc. Trụ này cao tới hai mươi bốn mét, cách nhau không đến mười sáu mét, khí thế chẳng ai bằng?
"Nơi này hàm chứa biết bao chuyện xưa, mỗi một góc, mỗi một hình tượng đều có cố sự đáng xúc động."
Cơ Hạo Nguyệt ngẩng đầu nhìn cây cột cao ngất rồi lại ngắm cửa sổ bốn phía, hai dãy cửa sổ trải dài khắp hành lang đều được điêu khắc vô cùng đặc sắc. Ánh sáng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào sảnh làm đại điện sáng ngời, xóa đi cảm giác cô tịch.
"Có lẽ vậy, quả thật danh bất hư truyền. Mặc dù có duyên đến Paris mấy lần nhưng chưa bao giờ đến đây, đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối."
Hà Giai Kỳ cảm thấy chấn kinh cùng kinh ngạc với kiến trúc và hoa văn ở đây, chỉ tiếc không thể đến đây sớm hơn.
"Kiến trúc ở đây hoàn toàn khác với tháp cổ ở Trung Quốc, khiến người ta kinh hãi. Dù là kết cấu kiến trúc hay cửa sổ chạm khắc đều mang nét đơn thuần nhưng lại được bài trí trang nghiêm, đúng là Thiên Đường gần trong gang tấc. Chúng ta có cần ra ngoài không? Không khí ở nơi này có nghiêm chỉnh quá không?"
Cơ Hạo Nguyệt nói một hơi về cái nhìn của mình, câu cuối cùng lại làm cho Hà Giai Kỳ suýt rớt kính mắt. Gì mà 'nghiêm chỉnh', người phụ nữ này không thể dùng từ ngữ thích hợp hơn sao, đọc nhiều sách như vậy, chẳng lẽ trong đầu chỉ có hai từ?
Hà Giai Kỳ quan sát bốn bề, ho hai tiếng, cuối cùng chậm rãi nói:
"Đúng thực là quá nghiêm chỉnh."
Cơ Hạo Nguyệt ghé mắt nhìn bộ dạng đứng đắn của người bên cạnh mình, nhưng độ cong nơi khóe miệng đã sớm bán đứng chị ấy.
"So với người nào đó, nơi này thật sự là quá nghiêm chỉnh."
Cơ Hạo Nguyệt trừng Hà Giai Kỳ một cái rồi quay người đi.
"..."
Lời này nói ra quá rõ ràng.
Hai người đi lòng vòng giáo đường gần một