Khi một sự kiện trở thành một nghi thức, toàn bộ quá trình đều được định sẵn, không cho phép thay đổi. Mỗi năm một lần tế tổ, ở Trương gia mà nói, đó là nghi thức. Hoạt động chưa bao giờbiến hóa, chậm chạp rườm rà, Trương Tử Hề không biết những người khác có cảm thấy phiền chán không, chứ cô thì có rồi đó. Cô nghĩ, nếu có một ngày Trương gia không thểtrói buộc mình nữa, cô nhất định sẽ không tham gia hoạt động nhàm chán vô vị như vầy.
Hiện tại Trương Tử Hề vẫn còn bị Trương gia trói buộc, cho nên cô phải tham gia. Tế tổ vẫn giống như trước đây, cơ hồ là không có gì biến hóa, người giống, hình thức cũng giống.
Trương Tử Hề cảm thấy quá trình tế tổ không có khác biệt, nhưng mà ở trong mắt người khác, lại phát hiện một ít thay đổi rất thú vị, tỷ như quan hệ giữa Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng, còn có quan hệ giữa Trương Tử Hề và Cố Nguyệt Chi, đối với những người hữu tâm, luôn phi thường thú vị. Bọn họđang nhìn một tuồng kịch gia đình luân lý vô cùng cẩu huyết.
Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng đồng dạng mặc quần áo đen, mang kính mát đen, xa xa nhìn qua, hai người quả là tương tự.
Giống như năm ngoái, Trương Nghiêm Đình đứng ở trên đài cao niệm tụng tế văn, thừa dịp tất cả mọi người quỳ xuống đất cúi đầu, Trương Tử Hề lén lút rời đi, đi đến rừng bách nho nhỏ cách đó không xa.
Trương Tử Mộng luôn luôn âm thầm chú ý Trương Tử Hề, nàng biết Trương Tử Hề hàng năm tế tổ đều thừa dịp đi bái tế mẫu thân. Quả nhiên, Trương Nghiêm Đình vừa mới bắt đầu niệm tụng, Trương Tử Hề liền bỏ đi, Trương Tử Mộng đối với chuyện của mẫu thân Trương Tử Hề là Vu Vận Nhiễm biết không nhiều, nhưng nàng nghe được, đều là người khác khen ngợi. Trương Tử Mộng rất ngạc nhiên, Vu Vận Nhiễm rốt cuộc làngười phụ nữ như thế nào, bất quá hẳn là rất lợi hại đi, bằng không sẽ có khả năng sinh ra con gái như Trương Tử Hề.
Trương Tử Mộng ngẩng đầu lên, nhìn Trương Tử Hề đi xa, nàng do dự một chút, vụng trộm nhìn thoáng qua Trương Nghiêm Đình, cuối cùng vẫn là quyết định, động tác cẩn thận, rất nhanh đi về phía Trương Tử Hề.
Cố Nguyệt Chi là người đầu tiên phát giác Trương Tử Mộng hành động, nàng nguyên bản là muốn bắt lấy Trương Tử Mộng, lại không nghĩ rằng Trương Tử Mộng động tác quá nhanh, đã không còn kịp, sau đó nàng lại muốn mở miệng kêu trụ Trương Tử Mộng, nhưng vừa mở miệng lại đột nhiên dừng, vô luận có chuyện gì, dựa theo quy củtế tổ của Trương gia, đều không thể phát ra âm thanh.
Tức giận trừng mắt nhìn Trương Tử Mộng, nhân tiện liếc Trương Tử Hề một cái, nàng bất an nhìn về phía Trương Nghiêm Đình, Trương Nghiêm Đình cũng phát giác hai tỷ muội Trương Tử Hề hành động, nhưng hắn vẫn tiếp tục niệm tụng, khẽ nhíu mày nhìn Trương Tử Hề, một hồi lại quay đầu đi, tựa như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Cố Nguyệt Chi thấy Trương Nghiêm Đình phản ứngnhư vậy, bất an trong lòng mới hạ xuống, nhưng mày vẫn còn cau chặt, nàng cảm thấy Trương Nghiêm Đình càng ngày càng khó nhìn thấu, cho dù nàng là người cùng Trương Nghiêm Đình đầu ấp tay gối, cũng chưa bao giờ nhìn thấu Trương Nghiêm Đình. Nàng không rõ thái độ lúc này của Trương Nghiêm Đình, là Trương Nghiêm Đình bắt đầu sủng ái Trương Tử Mộng, hay là đơn giản chỉ bởi vì người Trương Tử Mộng đang đuổi theo là Trương Tử Hề?
Trương Tử Hiên vẫn cúi đầu chưa bao giờ nâng lên, tựa hồ đối với Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng hành động hoàn toàn không biết gì cả, không ai phát hiện, hắn cúi đầu che giấu tràn ngập ghen ghét trong hai tròng mắt, ai cũng biết hắn là nhi tử duy nhất của Trương gia, nhưng chỉ có chính hắn biết, hắn chưa bao giờ được Trương Nghiêm Đình thiên vị, Trương Nghiêm Đình thiên vị toàn bộ đều cho Trương Tử Hề.
Trương Tử Mộng đuổi theo Trương Tử Hề, cách Trương Tử Hề ba bước mới mở miệng kêu lên:"Chị." Thanh âm của nàng mang theo điểm thăm dò, bởi vì nàng không biết tâm tình lúc này của Trương Tử Hề là như thế nào.
Trương Tử Hề nghe thanh âm của Trương Tử Mộng, dừng lại cước bộ quay đầu, diện vô biểu tình, nhưng ánh mắt lại lộ ra một chút cảm xúc, chỉ là bị kính mát màu đen che lấp thôi. Trương Tử Hề sửng sốt, sau đó lướt qua Trương Tử Mộng nhìn hiện trường bên kia, mới gật gật đầu với Trương Tử Mộng, nói:"Ừ, đi thôi."
Biết Trương Tử Mộng đi theo mình bái tế mẫu thân, Trương Tử Hề cũng không có cự tuyệt, ngược lại là bộ dáng đương nhiên nói với Trương Tử Mộng.
Trương Tử Mộng sung sướng, gật gật đầu, đuổi kịp Trương Tử Hề, trong lòng nàng có điểm tò mò, bởi vì nàng chưa bao giờ đi qua địa phương thuộc về người phụ nữ trong truyền thuyết kia.
Đến trước mộ Vu Vận Nhiễm, Trương Tử Hề trầm mặc dùng khăn tay chà lau tấm bia, chà lau ảnh chụp. Vu Vận Nhiễm trong ảnh vẫn là nữ nhân xinh đẹp nhất, ở độ tuổi thành thục và mị lực nhất.
Trương Tử Mộng lẳng lặng đứng phía sau Trương Tử Hề, nàng xem ảnh chụp, bà ấy thậm chí so với Trương Tử Hề còn đẹp hơn, nàng thật sự không thể tưởng tượng, ngay cả ảnh chụp đều đẹp hơn Trương Tử Hềthì lúcsinh thời còn đẹp cỡ nào a. Nàng rất muốn đi ra phía trước giúp Trương Tử Hề rửa sạch bia mộ, nhưng mà không biết vì sao, trước mặt tấm ảnh không có nụ cười kia, nàng lại không dám, sợ mình sẽ làm bẩn người phụ nữ xinh đẹp và thánh khiết kia.
Trương Tử Hề chà lau bia mộ và ảnh chụp xong, vuốt ve ảnh chụp hồi lâu, quay đầu nói với Trương Tử Mộng: "Đi thôi."
Từ đầu tới cuối, Trương Tử Hề đều không có quỳ xuống, bởi vì cô biết, Vu Vận Nhiễm không thích