Miracle đã sớm lái xe đi mất, mà Trương Tử Hề vẫn còn đứng ở tại chỗ, Chu Tư Y nghi hoặc nhìn Trương Tử Hề, không biết cô đang chờ cái gì. Trương Tử Hề nhìn nàng cười cười, nói:"Y nhi, nhắm mắt lại nào."
Chu Tư Y không rõ, nhíu mày nghi hoặc suy nghĩ một chút, nghe lời nhắm hai mắt lại, một lát sau lại nghe Trương Tử Hề nói:"Y nhi, đến, hé miệng."
Hé miệng, Chu Tư Y cơ hồ mỗi ngày đều nghe những lời này của Trương Tử Hề một lần, mỗi lần đều là thời điểm Trương Tử Hề hôn nàng, hôn sâu thì liền nói như vậy. Chu Tư Y nhíu mày một chút, máu không thể điều khiển tự động chảy ngược lên trên, sắc mặt đỏ ửng lên, Trương Tử Hề sẽ không là muốn ở trong này...... Nàng vừa định mở to mắt, muốn xác định có phải là Trương Tử Hề đang ôm ấp ý tưởng không tốt hay không, nhưng là Trương Tử Hề tựa hồ xem thấu ý đồ của nàng, lúc nàng chuẩn bị mở to mắt,bàn tay Trương Tử Hề mềm nhẵn ấm áp che lại ánh mắt nàng, theo ngữ khí đều có thể nghe thấy Trương Tử Hề đang cười: "Y nhi, không cho phép em học xấu, không thể mở to mắt. Đến, mở miệng ra nào, có đồ ăn ngon à nha......"
Chu Tư Y bị Trương Tử Hề bưng kín ánh mắt, nàng cũng lười mở, dù sao mở cũng nhìn không thấy, vì thế nàng đơn giản nhắm, nghe được có đồ ăn ngon gì đó, Chu Tư Y không khỏi nhớ tới đầu lưỡi hồng nhạt của Trương Tử Hề, nghĩ đến hồng nhạt nàng lại không tự chủ được nhớ tới cái bộ vị kia, tỷ như hai nụ hoa trước ngực, lại tỷ như......
Càng muốn Chu Tư Y mặt càng hồng, nàng trong lòng âm thầm mắng mình một câu, như thế nào Trương Tử Hề chỉ nói một câu ăn ngon, chính mình liền liên tưởng đến phương diện không khỏe mạnh đâu...... Cuối cùng nàng thầm oán Trương Tử Hề, đều là do người phụ nữ kia hại, khi chưa gặp chị ấy, mình chưa bao giờ nhớ tới mấy thứ này.
Trương Tử Hề thấy mặt Chu Tư Y đỏ lên, hai lỗ tai khéo léo đáng yêu đỏ bừng, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó "khanh khách" nở nụ cười, làm bộ như nghi hoặc hỏi:"Y nhi, mặt em sao tự dưng đỏ quá vậy? Chẳng lẽ em tưởng......"
Chu Tư Y vốn ở trong lòng thầm oán Trương Tử Hề, nghe cô giễu cợt mình như thế, đầu lập tức lắc qua lắc lại, muốn bỏ bàn tay của Trương Tử Hề ra khỏi mắt mình, lại quên mất hai tay của mình cũng không có bị trói a, hoàn toàn có thể hoạt động tự nhiên.
Trương Tử Hề gặp tiểu thiên hạ lại muốn cùng mình giận dỗi, thầm nghĩ trong lòng một câu, xem ra tiểu thiên hạ là càng ngày càng không dễ chọc, vẫn không nhúc nhích liền giận dỗi mình, sau đó còn muốn mình vất vả hống em ấy, tay theo đầu Chu Tư Y mà lay động, thủy chung vẫn che mắt của nàng, miệng vội vàng trấn an nói:"Y nhi, tốt lắm tốt lắm, không đùa em nữa...... Là có đồ ăn ngon thật đó, em hé miệng đi mà......"
Khiến Trương Tử Hề dùng hai từ "đi mà", bình thường chỉ có ba loại tình huống, một là lúc cô vừa rời giường, hai là lúc cô động tình, ba chính là lúc cô hống Chu Tư Y. Vô luận dưới loại tình huống nào, thanh vĩ của Trương Tử Hề đều có vẻ đặc biệt lạc lạc, Chu Tư Y mỗi lần đều cảm thấy mình nghe xong liền tim đập gia tốc. Lần này cũng không ngoại lệ, Chu Tư Y dừng lại đong đưa, im lặng một chút, mới đô đô miệng, chậm rãi mở ra.
Tiếp theo Chu Tư Y cảm thấy có một viên tròn tròn gì đó, đụng tới miệng nàng, bỏ vào bên trong, chạm được đầu lưỡi, một cỗ nãi hương thuần thuần thơm ngát lập tức toả ra. Viên tròn tròn tựa hồ còn kèm theo một cây gậy, Trương Tử Hề chuyển động cây gậy, viên tròn tròn liền chuyển động theo, ma sát đầu lưỡi của nàng, mà mùi sữa thơm ngát cũng càng ngày càng đậm liệt.
Trương Tử Hề thả tay ra, Chu Tư Y mới mở to mắt, lấy gì đó trong miệng ra nhìn, nguyên lai là một que kẹo. Nói không khoa trương chứ Chu Tư Y chưa từng ăn qua kẹo que, bởi vì điều kiện trong nhà có vẻ gian nan, mà Chu Tư Y lại trưởng thành sớm, cho nên trừ bỏ ba bữa cơm trắng, nàng cơ hồ chưa từng cùng cha mẹ đòi thức ăn vặt.
Một chuyện nhỏ lơ đãng, thường thường càng lơ đãng thì càng dễ làm cho một người cảm động. Nhìn kẹo que trong tay, Chu Tư Y sửng số, nàng nhớ rõ mình trước đây từng rất hâm mộ nhìn các tiểu hài tử khác ăn nó, nàng cũng chỉ có thể hâm mộ, hiện nay mình đã sớm quên mất việc mình từng muốn thử xem tư vị của kẹo que, Trương Tử Hề lại đột nhiên cho mình.
Thời điểm Trương Tử Hề chuẩn bị đến trường học đón Chu Tư Y, đi ngang qua quầy kẹo mà Trương Tử Mộng nói, bỗng dưng nhớ tới bộ dáng Trương Tử Mộng nhàn nhã ăn kẹo que Carmen, Chu Tư Y hôm nay tâm tình khẳng định sẽ không tốt lắm, cho nên Trương Tử Hề nghĩ, nếu Chu Tư Y ăn kẹo que, tâm tình cũng có thể hảo lên thì sao? Vì thế Trương Tử Hề liền dừng xe, đi vào quầy kẹo.
Kỳ thật Trương Tử Hề cũng không chỉ mua mỗi một cây, cô không biết Chu Tư Y thích vị nào, hiện tại trong ví cô chứa đầy kẹo que Carmen, mỗi vị có tận năm cây. Cô gặp Chu Tư Y nhìn kẹo que ngây ngốc, tưởng nàng không thích vị này, liền hỏi:"Y nhi, em không thích mùi sữa sao? Trong ví tôi còn tám vị khác nhau nè, có muốn đổi cây khác không?"
Chu Tư Y quay đầu, thấy Trương Tử Hề mở ví ra, bên trong tràn đầy các loại kẹo que, đột nhiên trong lòng toát lên một cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào,