Hôm sau là cuối tuần, Lương Tiểu Nhu hiếm khi ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới uể oải thức dậy.
Tối hôm qua cuối cùng cũng là Mã Lạc Xuyên trả tiền, cô ấy nói đó không tính là một bữa tiệc lớn, sau này còn phải mời cô ấy đi ăn một bữa lớn thật sự; cô ấy nói canh heo hầm đậu tương uống ngon lắm, cô ấy còn muốn uống; cô ấy nói Lương Tiểu Nhu tại sao lại có thể ngốc đến như vậy; cô ấy nói...
Lương Tiểu Nhu dúi đầu vào trong chăn, không hiểu vì sao trong tâm trí lại ùa đến nhiều cái "cô ấy nói" đến như vậy, trước mắt còn hiện lên vẻ mặt không đổi sắc hoặc đùa giỡn hay dáng vẻ hểnh mũi cười của cô ấy.
Chắc chắn là bị bệnh rồi? Cô lại nghĩ có nên nhắm mắt lại ngủ một lúc nữa hay không, từ nhà bếp liền truyền đến chất giọng cá heo tông cao của Thinh Thinh. "Chị Tiểu Nhu."
Lương Tiểu Nhu trở mình, tính giả vờ lơ luôn cái giọng rõ ràng quá mức ân cần này.
Giọng tông cao của Thinh Thinh thật đúng là khiến người ta chịu không thấu, cũng không biết A Sâm làm sao mà lần nào cũng xem như âm thanh của tự nhiên mà thưởng thức, cũng không có dễ nghe như cái giọng băng sơn kia, lạnh thì có lạnh đó, nhưng lại chính là loại hương vị có thể hấp dẫn người khác.
Khoan đã, tại sao cô lại nghĩ đến người đó?
Lương Tiểu Nhu hoảng hốt gục đầu, vùi mặt mình vào sâu trong chăn.
Nhưng Lâm đại tiểu thư dường như cũng không có nghĩ cứ như vậy mà buông tha cô, chất giọng càng lúc càng vang lên lanh lảnh, càng ngày càng cao, có một chút cảm giác như tiếng gọi lấy mạng liên hoàn. (liên hoàn đoạt mệnh call =)) ~)
"Chị Tiểu Nhu... Chị Tiểu Nhu... Chị Tiểu Nhu..."
"Có chuyện gì? Gọi thêm nữa thì hồn chị cũng bị em kêu ra mất." Lương Tiểu Nhu lắng nghe, thật sự không có cách nào tiếp tục trốn, vén chăn lên, mang dép lê vào, chậm chạp uể oải bước đi.
"Chị Tiểu Nhu, chị cũng nên rời giường đi." Lâm Thinh Thinh bất mãn dùng ánh mắt liếc cô, "Tối qua trở về vui vẻ như vậy, còn uống rất nhiều rượu, chị đi đâu chơi vậy?"
"Hữm? Không đi đâu hết, chỉ là đi ăn khuya với bạn thôi." Vừa nghĩ đến tối qua, khóe miệng Lương Tiểu Nhu vô thức mà cong lên mỉm cười.
Ăn khuya thôi mà cũng vui vẻ đến như vậy? Nhất định là đi với Sếp Cao rồi. Người con gái đang yêu này... Lâm Thinh Thinh lắc đầu, mang tạp dề vào, ánh mắt long lanh nhìn Lương Tiểu Nhu. "Chị Tiểu Nhu hầm canh ngon như vậy, hôm nay dạy em hầm canh đi."
Hả? Đưa tay lên che miệng đang ngáp liên tục, vụ gì đây?
"Đầu tiên em rán cá cho thơm rồi bỏ nó vào trong nồi canh, sau đó cho thêm 80 gram Hà Thủ Ô, 60 gram Đương Quy, 3 miếng gừng, vặn lửa lớn nấu cho sôi sau đó chỉnh lửa nhỏ hầm trong ba tiếng, uống canh này có thể làm cho tóc đen tuyền còn giúp dưỡng da dẻ mịn màng..." Lương Tiểu Nhu cầm công thức hầm canh, dựa vào tường, đọc ra giống như y muốn chứng minh việc này chán muốn chết đi được.
Lâm Thinh Thinh ở một bên lại cuống cuống tay chân. "Từ từ, chậm chút, em không thể nhớ kịp."
Lương Tiểu Nhu khép sách lại, nhàm chán mà ngáp cái nữa, mình nói giúp em ấy hầm canh thì em ấy lại không cần, còn nói không phải tự tay mình hầm canh thì sẽ không có ý nghĩa. Bây giờ ở đây kêu mình đọc công thức hầm canh, thật đúng là quá nhàm chán đi. "Có cái gì cần nhớ đâu, em trực tiếp photo lại công thức hầm canh này là được rồi, không phải sao?"
"Không được, không được." Lâm Thinh Thinh đối với chuyện ghi nhớ này đặc biệt vô cùng nghiêm túc, "Không viết lại thì sẽ không nhớ được, em cũng không muốn hầm canh sai đưa cho A Sâm."
"Em thật đúng là phiền phức." Lương Tiểu Nhu uể oải lắc eo, "Mấy nay em tham gia lớp dạy nấu ăn, lại còn xem mấy cuốn sách công thức dạy nấu ăn, em làm gì đối xử tốt với A Sâm quá vậy."
"Tất nhiên rồi, bởi vì A Sâm đối xử với em rất tốt nha." Vừa nhắc đến bạn trai tốt 'thập nhị tứ hiếu' của mình, lòng Lâm Thinh Thinh liền vui phơi phới. "Ảnh không chỉ lo lắng cho em còn luôn làm cho em bất ngờ, có thiệt nhiều chiêu trò. Giống như buổi tối hôm đó, ảnh nói muốn dắt em đi ăn món tráng miệng, sau đó thì đi ngang qua tiệm áo cưới, em mới biết được thì ra hình cưới của tụi em đã trở thành bảng hiệu của tiệm đó, còn được đặt ở trong