Cột mái tóc dài sõa ngang vai của mình lên, Lương Tiểu Nhu mặc một chiếc áo len đúng giờ đi đến Dream. Ngay tại cửa, thì nhìn thấy Ngạn Bác. Anh ăn mặc còn có vẻ nghiêm túc hơn cả cô, một bộ vest đen thẳng thóm, trên tay còn cầm một món quà được được gói kỷ rất đẹp đẽ.
Cao Ngạn Bác đưa lưng về phía cô, còn đang vui vẻ nói điện thoại với ai đó. "Kiểm tra rồi kiểm tra rồi, kiểm tra giống như cậu bình thường khám nghiệm tử thi vậy, hoàn hảo không có lấy một chút tỳ vết, tôi chắc chắn người phụ nữ nào nhìn thấy cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt đó, vậy được chưa? Được rồi, được rồi, cúp máy đây."
Anh xoay người thì nhìn thấy Lương Tiểu Nhu thoáng có chút gò bó đứng ở đó. "Tiểu Nhu, em đến rồi? Hôm nay em mặc rất đẹp." Anh vội đi đến phái trước dắt Tiểu Nhu vào chỗ anh đã chuẩn bị .
"Ò." Lương Tiểu Nhu mỉm cười, cúi xuống nhìn quần áo mặc trên người cô. Là một kiểu áo đẹp có hoa văn tương đối phiền phức, nhưng cô vẫn luôn không có thích kiểu này lắm. Vốn nghĩ mặc bộ áo gió đi đến đây là được rồi, nhưng lại bị Thinh Thinh khinh bỉ, nói cái gì mà hẹn họ sao lại mặc đồ qua loa như vậy, trước khi đi thật sự bị em ấy buộc phải thay bộ này.
Cô không hiểu, chỉ là ăn cơm thôi mà, cần gì phải làm cho phiền phức như vậy?
"Tráng miệng thì tôi muốn bánh phô mai trà xanh, cám ơn." Sau khi ăn xong cô muốn ăn món tráng miệng, đối diện với người phía trước vẫn luôn nhìn cô cười, hỏi: "Hôm nay sao lại ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, muốn ăn mừng cái gì sao?"
Cao Ngạn Bác nhấp một ngụm rượu vang đó, ánh mắt vẫn luôn dán trên người cô. "Anh thấy gần đây em vì công việc mà gầy đi nhiều, muốn vỗ béo em một chút thôi."
Kiểu đùa nhạt này, cô cũng đã quen rồi. Nhưng làm một người bạn gái, Lương Tiểu Nhu vẫn rất nể tình mà cong khóe miệng lên.
Tầm mắt dừng trên bộ vest của Ngạn Bác, màu đen, anh vẫn chỉ luôn mặc đồ màu đen. Màu đen thường sẽ làm cho người ta có cảm giác nghiêm túc trầm ổn, chỉ là, nếu như một người con gái giống như Mã Lạc Xuyên, không cần mặc màu đen cũng vẫn thấy rất nghiêm túc, chỉ cần cô ấy trưng cái mặt chiêu bài ra, bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ chủ động rút lui. Nhưng lần trước đến nhà cô ấy, hình như là cô ấy mặc áo sơ mi dài màu đen, nhìn thoáng qua thì, cũng không tệ nha... Nhớ lại lúc cô ấy cười lên so với bản mặt lạnh tanh bình thường thì có chút gì đó thú vị hơn, chỉ là số lần cười quá ít ỏi. Nếu như cô ấy có thể cười nhiều hơn, không phải lúc nào cũng hay châm chọc người khác, thì thật sự hai người chắc có thể làm bạn tốt của nhau. Thực tế thì hai người bây giờ cũng có thể xem là bạn tốt, cùng nhau ăn cơm, cùng có nhiều sở thích chung. Hơn nữa, tuy rằng người này thích chọc cô, những vẫn luôn giúp đỡ cô. Giống như lần đó, trước khi xảy ra vụ nổ, trong khoảnh khắc cô thật sự nghĩ mình sắp xong đời rồi, thì sau đó lại bị một đôi tay dùng hết sức kéo cô về phía sau. Lúc đó, nếu nói không cảm động, thì chắc chắn là nói dối. Sau đó, bị cảm động đến vượt ra khỏi phán đoán của bản thân, nhất là khi cô biết được chân của Mã Lạc Xuyên bị thương, cô có một loại cảm giác nôn nóng kỳ lạ muốn đi gặp đồng nghiệp ở phòng hồ sơ để lấy địa chỉ và số điện thoại di động của cô ấy. Tiếp đó thậm chí không đợi nỗi đến ngày hôm sau, tối đó liền quyết định đến thăm cô ấy. Ờ, đúng rồi, còn có hôm ấy cô ấy nói mấy lời kỳ quặc, cô ấy đột nhiên cúi sát vào, làn da trắng mịn không nếp nhăn của cô ấy...
"Tiểu Nhu, Tiểu Nhi, em đang suy nghĩ gì?" Cao Ngạn Bác lên tiếng hỏi. Từ sau khi Tiểu Nhu ngồi xuống, lại có biểu hiện bồn chồn, lúc thì mỉm cười lúc thì nhíu mày, tầm mắt nhìn anh giống như xuyên qua luôn cả anh vậy. "Ở đây nóng lắm sao? Mặt của em đỏ hết."
"Hả?" Lương Tiểu Nhu giật mình, tay theo bản năng mà xoa xoa má, thật sự rất nóng. "Phải rồi, chắc là do ở đây quá nóng." Cô lấy tay phẩy phẩy vào mặt, cố tình uống một ngụm rượu vang để che dấu. "Em vừa nghĩ đến mấy chuyện có liên quan đến vụ án."
Ừ, Mã Lạc Xuyên cũng coi như có liên quan đến vụ án đi.
"À. Đừng cố gắng quá, để mệt mỏi thì không tốt. Hiếm khi đi ăn một bữa cơm, em thư giãn một chút đi." Cao Ngạn Bác lấy ra một hộp giấy được đóng gói đẹp mắt, hơi có chút bí ẩn đẩy tới trước mặt cô. "Tặng cho em, em xem có thích hay không?"
Lương Tiểu Nhu nhận lấy, có chút ngạc nhiên. Ngạn Bác cũng muốn học theo A Sâm làm mấy chuyện lãng mạn? Mặc dù nghĩ như vậy, cô lại có một chút xúc động không muốn mở ra. Cầm trong tay, cô ngẩng mặt lên mỉm cười với anh: "Cám ơn."
Cao Ngạn Bác ngạc nhiên, "Chẳng lẽ em cũng không mở ra nhìn xem nó là cái gì à?"
Hữm? Còn có thể là cái gì đây? Tận đáy lòng Lương Tiểu Nhu thở dài, không muốn phụ ý tốt của anh, tay vẫn mở hộp giấy ra. Bên trong là chocolate được bọc lại càng thêm hấp dẫn, có đủ hình dạng màu sắc. Nhớ lại buổi sáng hôm nay nói đùa với Thinh Thinh,