Trong cửa tiệm bánh kem, Mã Lạc Xuyên vừa khom người xuống nhìn mấy loại bánh kem trong tủ kính, vừa trả lời điện thoại.
"Dạ, con biết rồi mà mẹ, ông ta thích ăn nhất là bánh kem Napoleon chứ gì? Được rồi, con sẽ mua mà, mẹ yên tâm đi, ok, vậy ha."
Mã Lạc Xuyên cất điện thoại, vì nghe cái giọng điệu bất lực lúc cuối của mẹ mà cười. Cứ nói một cách nhấn mạnh rằng cô nhất định phải đem được bánh kem Napoleon về, chẳng lẽ cô lại không đáng tin như vậy à? Đồng thời cũng vì thế mà buồn bực, sao mình trong một lúc nóng đầu lại giúp mua bánh kem cho người đó? Haizz, được rồi, ai bảo mẹ gần đây cứ luôn lải nhải bên tai cô, cô đành miễn cưỡng đồng ý làm một số thay đổi. Huống chi, mẹ vẫn rất thương ông ta, không phải sao? Cho dù cô luôn rất ghét người đó, nhưng xem như nể mặt mẹ mà nhượng bộ một chút đi.
Hết cách rồi, cho dù là cái đồ ngốc làm việc như vũ bão kia cũng thật sự không thể chịu nỗi.
Mã Lạc Xuyên lắc đầu thở dài, tự hỏi có nên sẵn tiện mua một cái bánh kem cho Tiểu Nhu, nhớ lần nói chuyện trước hình như cô ấy thích vị trà xanh.
"Cô à, ở đây chúng tôi chỉ còn một cái bánh kem Napoleon thôi, cô có lấy không?" Người bán hàng tinh mắt đã sớm đem bánh kem Napoleon ra ân cần hỏi cô.
Mã Lạc Xuyên đang tính gật đầu đồng ý thì từ phía sau lại vang lên một giọng nữ chát chúa lại có vẻ rất kiêu căng: "Tôi lấy cái bánh kem này."
Mã Lạc Xuyên xụ mày xuống, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng trước, không cần quay lại cũng có thể đoán ra được đó là ai. Quay người lại, quả nhiên cũng chỉ có thể là người đàn bà này mới có thể phát ra được cái giọng làm người ta chán ghét đến vậy.
Biện Lâm nhìn thấy Mã Lạc Xuyên, càng kiêu căng ném tầm mắt qua, Mã Lạc Xuyên tất nhiên chẳng sợ hãi gì mà nhìn lại.
"Xin lỗi bà, cô này đã mua trước rồi..." Người bán hàng vẫn giữ bánh kem, khó xử nhìn hai vị khách trước mặt một cách lịch sự, không biết nên đưa cho ai.
"Tôi không nghe cũng không thấy." Biện Lâm khịt mũi hừ một tiếng, vẻ mặt khinh khỉnh trả lời. Bà ta từ từ bước tới, trực tiếp lấy tiền từ trong ví ném lên quầy, "Bộ ở đây còn có ai khác à, sao tôi lại không thấy? Đây, tiền đưa cô, mau gói lại cho tôi."
Mã Lạc Xuyên đứng ở một bên, thái độ rất thờ ơ, lạnh nhạt liếc bà ta, "Bà nhất định phải giành với tôi?"
Lần thứ hai bị ánh mắt không coi ai ra gì này của cô làm cho tức giận, Biện Lâm xoay người, cố tình đến gần cô nói lớn tiếng: "Cô đừng tưởng tôi không biết cái bánh này cô mua cho ai ăn! Hừ, đừng có nằm mơ, cô thật sự cho rằng chồng tôi sẽ đến nhà cô, uống canh mẹ cô nấu, ăn bánh kem cô mua? Tôi cho cô biết, hôm nay Tiểu Khê từ Mỹ trở về, chồng tôi tối nay sẽ về nhà ăn cơm, để gặp con gái thật sự của ông ấy, cô hãy nên tỉnh mộng đi!"
Mã Lạc Xuyên không có hành động gì, cứ nhìn bà ta như vậy, trong đôi mắt giống như đã kết băng. Biện Lâm nhìn vào mắt cô, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, giọng nói cũng vô tình nhỏ hơn.
"Bỏ đi, tôi không mua nữa." Mã Lạc Xuyên quay người đi.
Tranh luận với loại phụ nữ này đúng là chuyện nhàm chán nhất, cô thật sự hối hận, vì sao lại muốn tới đây mua bánh kem Napoleon gì chứ? Bộ ông ta sẽ thấy nó hiếm lạ chắc?
Thấy Mã Lạc Xuyên bỏ đi, Biện Lâm càng kiêu ngạo hơn, bà ta chỉ vào bóng của Mã Lạc Xuyên, mắng nhiếc khinh miệt hơn: "Cô là cái thá gì chứ, dám giành với tôi..."
Vế sau thì Mã Lạc Xuyên đi ra khỏi cửa tiệm đã không thể nghe được nữa, đúng lúc quay người lại, nhìn thấy miệng của người đàn bà đó vẫn cứ mắng hăng say, cô cũng chỉ lắc đầu, chẳng màng để ý. Nhưng mà... Mã Lạc Xuyên nhìn khẩu hình miệng phát âm của Biện Lâm, sau khi thấy rõ được bà ta thật sự đang mắng cái gì thì cơn tức hừng hực xông lên, hai hàng lông nhíu lại, siết chặt nắm tay.
Vẫn là không thể nhịn, cô đẩy cửa ra xông vào, "Bà nói cái gì? Bà có gan nói lại lần nữa xem."
Vẫn cho rằng tiểu tiện nhân mang theo cái đuôi xám xịt bỏ đi giờ trở lại lần nữa, sắc mặt lạnh tanh nhìn bà ta, giọng điệu đặc biệt lạnh lùng mà trong đôi mắt càng đầy sát khí, Biện Lâm trong một lúc bị khí thế của Mã Lạc Xuyên bức bách, đã trở nên nói lắp: "Cô cô cô, cô muốn làm gì?"
Mã Lạc Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, "Tôi nói cho bà biết, cái bánh này là của tôi, nếu không phải tôi nhường cho bà thì cả đời này bà cũng không có được." Giọng điệu không phải quá khốc liệt, nhưng do cô nói ra một cách từ tốn như vậy lại càng làm cho không ai có thể nhúc nhích được.
Biện Lâm há miệng còn muốn mắng tiếp, nhưng lại không nhìn thấy một chút gơn sóng nào trong đôi mắt Mã Lạc Xuyên thì đơ người.
Nói xong, Mã Lạc Xuyên ném tiền, "Khỏi thối lại, cám ơn." Sau đó cầm lấy bánh kem Napoleon đã được người bán hàng đóng gói bỏ đi.
Chỉ để lại Biện Lâm giật mình đứng tại chỗ, còn sững sờ bởi khí thế vừa rồi của Mã Lạc Xuyên, vẫn chưa hoàng hồn.
Tâm trạng của Mã Lạc Xuyên khi lái xe về nhà hoàn toàn không thể nói là tốt được, liếc cái bánh kem đang để phía trên ghế phụ, gương mặt vẫn luôn lạnh tanh mới thả lỏng được một chút, thở dài lần nữa.
Chuyện cuối cùng lại thành ra như vầy, nghe người đàn bà đó nói, có vẻ như người đó đêm này cũng sẽ không ghé qua, vậy cô mua cái bánh kem này còn có ý nghĩa gì nữa? Cho dù không chịu thừa nhận, cho dù là vì mẹ, hôm nay cô đặc biệt đi mua bánh kem Napoleon còn không phải là bởi vì Mã Tấn Thao thích ăn hay sao? Nhưng giờ thì...
Nói ra bản thân vẫn là một người quá dễ kích động. Ở bên ngoài, thông qua khẩu hình