Đêm nay là một buổi tối vui vẻ, ít nhất đối với Lương Tiểu Nhu mà nói là như vậy.
Thực tế thì cuộc sống gần đây luôn rất vui vẻ. Hiệu suất phá án của mấy tuần rồi cũng cao, cũng đã được cấp trên khen ngợi, nhưng đối với mọi người mà nói thì không có vụ án mới là tốt nhất; việ ở chung với Lạc Xuyên từ không được tự nhiên dần dần càng trở nên tự nhiên hơn. Mặt vô cảm cũng được, cười bình thường cũng được, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh cô, cô cũng đã rất tận hưởng cái cảm giác này. Giống như hai người đã ở bên nhau đã từ rất lâu rồi, cảm giác hạnh phúc và khắng khít phát ra từ tận đáy lòng, hận không thể mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút đều luôn ở bên cạnh cô ấy, nếu không thì khó có thể làm tan biến sự nhung nhớ quấn quanh trong lòng.
Bản thân như vậy không phải là quá đeo bám sao? Thật sự cứ như một cô gái ngây thơ vừa mới rơi vào bể tình, mỗi ngày đều ngóng trông có thể ở bên người mình thích nhiều một chút. Không gặp được thì nhung nhớ vô cùng; gặp được rồi thì mặt đỏ tim đập, thậm chí còn muốn tra tấn hơn so với khi quen bạn trai đầu tiên vào nhiều năm trước. Lương Tiểu Nhu hơi xấu hổ, nhưng mỗi khi nhìn thấy nét cười trong đôi mắt màu hổ phách của Lạc Xuyên khi nhìn cô, thì cô đã biết, thật ra nỗi lòng của cái người ăn nói không dễ nghe này cũng giống như tâm tư của cô.
Cho nên, tâm trạng như càng chắp cánh bay cao, trong tim thích cô ấy lại càng thêm kiên định.
Tâm trạng vui vẻ, hiếm khi được như hôm nay cô về nhà ba cô ăn cơm, ở nhà ăn cơm cũng nhiều, cuối cùng còn uống thêm vài chén canh, lần nữa ca ngợi tài nghệ hầm canh tuyệt vời của ba cô, sau đó cười ha ha đi vào phòng khách xem TV trong ánh mắt ngạc nhiên của ba cô.
Ba Lương nhìn Lương Tiểu Nhu đang ngồi trên ghế sô pha hát vu vơ xem TV giống như nhìn thấy quỷ, đưa tay kéo Lương Tiểu Cương đang đi ngang qua, bí mật hỏi cậu: "Tiểu Cương, chị con không có sao chứ? Sao cứ cảm thấy nó là lạ sao đó?"
Lương Tiểu Cương quay qua nhìn bà chị của mình, đang xem TV? Chuyện này rất hiếm thấy nha, bình thường không phải ăn cơm tối xong thì chị ấy sẽ chui thẳng vào phòng nghiên cứu vụ án, báo cáo, mấy cái linh tinh gì đó sao? Lương Tiểu Cương cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ nhún vai trả lời: "Cái này nói lên tâm trạng của chị hai tốt." Liếc mắt nhìn ba mình thật gian, "Ba à, ba cũng thật là, tâm trạng chị hai tốt thì ba còn suy nghĩ nhiều để làm gì? Chẳng lẽ ba mong chị hai giống như mấy bữa trước, cả ngày đều trưng ra bản mặt như oán phụ?"
Chậc chậc, lúc đó bà chị cậu rõ ràng là hắc ám trong cơn bão, ai tới gần thì xem như xui xẻo. Mà ngay cả cậu, cũng vô duyên vô cớ nhiều lần chịu đựng sự tức giận của chị mình, thằng em trai vô tội giống như cậu đúng thật là đáng thương nhất mà!
"Dĩ nhiên không phải rồi." Ba Lương chùi tay vào trong tạp dề, tới gần Lương Tiểu Cương nói nhỏ: "Ý ba là có phải trước đó Tiểu Nhu và Ngạn Bác cãi nhau nên nảy sinh mâu thuẫn, cho nên tâm trạng mới kém vậy. Bây giờ có phải là hòa lại rồi không?"
Nhìn con gái khi đó cả ngày đều nóng nảy, ông cũng ngại hỏi, hỏi thì ngại phiền. Nhưng một khoảng thời gian ngắn gần đây, tần suất Tiểu Nhu về nhà rõ ràng nhiều hơn đáng kể, mặt mày cũng luôn tươi cười. Vì thế ông vui mừng đồng thời cũng thắc mắc, rốt cuộc Tiểu Nhu trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì? Đến nỗi làm cho con gái vốn không dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài cũng bắt đầu thay đổi?
Lương Tiểu Cương nghĩ đến biểu hiện gần đây của sếp cậu, cũng vẫn bình tĩnh lí trí mà, đâu có gì khác biệt. Chỉ là, thời gian ngây người lặng lẽ lâu hơn một chút, có nhiều lần lúc cậu vào văn phòng sếp Cao đưa báo cáo thì luôn thấy gương mặt đăm chiêu của sếp Cao, cau mày như đang nghĩ về chuyện gì. Hơn nữa... nghĩ lại thì, cậu chợt nhận ra, hình như đã lâu không có thấy sếp Cao đến tìm chị cậu!
Có phải giữa hai người thật sự nảy sinh mâu thuẫn rồi hay không? Nhưng tại sao chỉ trong một đêm mà tâm trạng chị hai lại biến chuyển tốt lên như vậy, còn phía sếp Cao vẫn ủ dột cau mày? Càng nghĩ càng cảm thấy không phải.
"Con cũng không biết, ba có thể tự hỏi chị hai mà." Lương Tiểu Cương vừa xoa xoa cái đầu đang đau, cảm thấy tình yêu thật sự là có quá nhiều bất ngờ chẳng theo một quy luật nào.
"Cái thằng này đúng là vô dụng mà, ba hỏi được thì đã hỏi từ sớm rồi! Còn không phải là tại ba sợ hỏi sai sẽ chọc cho chị con không vui sao, cho nên mới tìm hiểu tình hình ở chỗ con trước!" Ba Lương trợn mắt liếc cậu.
Lương Tiểu Cương vô tội nhìn lại ông, tỏ ra vẻ cậu thật sự không biết gì hết.
"Tìm hiểu tình hình? Hai người đang nói chuyện gì á?" Là do ba Lương quá mức kích động nên giọng nói vô thức cao lên, sau khi Lương Tiểu Nhu nghe được thì tò mò hỏi bọn họ.
Nhìn thái độ con gái thoải mái đang ngậm táo, ba Lương cười một cách lúng túng suy nghĩ, cuối cũng vẫn liều hỏi.
"Tiểu Nhu à..."
"Dạ?" Lương Tiểu Nhu cười tủm tỉm đáp lại.
Những lời giấu ở trong lòng, vòng vo một hồi, vẫn cứ hỏi ra miệng: "Con với Ngạn Bác gần đây sao rồi? Sao thấy Ngạn Bác giống như cũng không có tới tìm con? Hai đứa không có xảy ra chuyện gì chứ?"
"À, ra là ba muốn hỏi chuyện này hả? Không có gì ạ." Lương Tiểu Nhu vẫn trả lời lại rất nhẹ nhàng. Ba Lương nghe xong thở nhẹ ra, Lương Tiểu Cương lại có dự cảm xấu: hình như đã từ rất lâu, chị ấy cũng có biểu hiện và giọng điệu tương tự, kết quả...
Sự thật chứng minh dự cảm của Lương Tiểu Cương rất chính xác, bộ dạng của Lương Tiểu Nhu vẫn rất thoải mái, nói ra những lời lại không nhẹ nhàng chút nào: "Con với anh ấy chia tay rồi."
"Sặc... khụ khụ..." Ba Lương đúng thật là bị những lời này làm cho bị sặc, "Tại sao, đã xảy ra chuyện gì? Nói chia tay thì liền chia tay à?"
Lương Tiểu Cương cũng vô cùng bất ngờ nhìn bà chị của mình.
"Không có gì, ba, ba bình tĩnh." Lương Tiểu Nhu hiếu thảo vỗ nhẹ vào lưng ba cô để giúp ông thở đều, nói chuyện cô với Ngạn Bác chia tay giống như đang nói chuyện thời tiết vậy. "Hai người vốn không hợp nhau, cho nên đã chia tay."
Thật ra, nếu đã mở lòng thì cũng chẳng còn vấn đề gì cả. Trong tình yêu, vốn dĩ không có chuyện ai đúng ai sai. Nếu đã muốn sáng tỏ tâm ý, điều cô có thể làm chính là mau chóng buông tay Ngạn Bác, cho cả đôi bên đều tự do.
Ba Lương khó khăn lắm mới thở đều lại được đã nắm lấy tay cô hỏi không ngừng: "Khoan đã, con nói rõ ràng cho ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngạn Bác thật sự là một người đàn ông tốt, sao con lại chia tay? Có phải giữa hai đứa có hiểu lầm gì hay không?
"Phải, con biết, Ngạc Bác là một người đàn ông tốt, giữa tụi con cũng không có hiểu lầm gì, chia tay trong hòa bình." Lương Tiểu Nhu xua tay, cười rất tự nhiên.
"Nhưng mà..."
Ba Lương còn muốn nói thêm cái gì nữa, điện thoại của Lương Tiểu Nhu lại vang lên, là một đoạn nhạc thuần túy đơn giản, cô lại giống như nghe được tiếng gọi của trời, nụ cười lan rộng trên khuôn mặt, muốn che cũng không che được. Sau đó cô làm ra vẻ mặt xin lỗi đi qua một bên nghe.
Lương Tiểu Cương chú ý tới nhạc chuông, "Nhạc chuông của chị hai thay đổi rồi, lúc trước không phải là nhạc metal hả, giờ đổi thành nhạc hòa tấu cổ điển?" Hình như là đàn tranh thì phải, bỗng nhiên nghe một đoạn ngắn như vậy, lại có một cảm giác đặc biệt thanh lịch, nhưng rõ ràng không phải phong cách bình thường của chị hai.
Ba Lương lại chú ý tới nụ cười nở trên mặt của con gái khi nhìn thấy ID người gọi, rạng rỡ như thế, đúng là cho tới giờ chưa từng nhìn thấy, một phong thái khác hẳn. Hoàn toàn không hề che giấu, cho nên càng có vẻ chân thật hơn, cũng làm cho ngẩn người.
Là ai, là ai gọi điện đến?
"Lạc Xuyên..." Lương Tiểu Nhu nghiêm mặt lại có ý muốn đè nén nụ cười sắp ngoác đến mang tai.
Hiếm thấy chị ấy lại chủ động gọi điện đến, có phải chị ấy nhớ mình không? Mã Lạc Xuyên ấy thích nhất khẩu thị tâm phi, thích trưng ra cái mặt nhìn ai cũng khinh khỉnh, nhưng thật ra trong lòng nghĩ gì cô còn không biết sao? Nghe được lời cô ấy nói làm càng làm cho cô vô cùng kích động.
Lạc Xuyên nói, Tiểu Nhu, tôi muốn gặp em.
Gần như là lập tức đồng ý, "Thật không? Chị ở đâu, em lập tức đi tìm chị." Nhưng tại sao lại cảm thấy giọng của Lạc Xuyên có chút kì lạ? Giọng nói thấp hơn bình thường một chút, giống như đang đè nén cái gì đó. Tối nay không phải ở nhà chị ấy có tiệc sao, mình khuyên lâu lắm chị ấy mới chịu chủ động đi mua bánh kem ba của chị ấy thích ăn. Nhưng nghe tiếng ở đó, hình như không phải ở nhà. Xung quanh rất ồn, giống như đang ở bên ngoài, đã xảy ra chuyện gì sao? "Lạc Xuyên, chị không sao chứ?"
Tiếng ở bên kia vẫn có vẻ rất mơ hồ, "Không có gì, chỉ là đột nhiên rất muốn gặp em."
Lạc Xuyên nói rất muốn gặp mình... Con tim Lương Tiểu Nhu hơi nhảy nhót, hỏi rõ ràng vị trí của Mã Lạc Xuyên, ngập ngừng trong một lúc, cuối cùng cầm điện thoại nói: "Ok, chị chờ đó đi, em tới nhanh thôi."
Cất điện thoại, Lương Tiểu Nhu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, đã là 10 giờ, chỗ của Lạc Xuyên không phải gần lắm, nhưng bây giờ lái xe đi chắc độ nửa tiếng có thể tới.
Tiện tay ném táo trong tay đi, lõi táo vẽ một đường cong trong không khí, một tiếc 'xoạc' chuẩn xác rơi vào trong thùng rác trong góc phòng khách. Lương Tiểu Nhu cầm lấy áo khoác treo trên móc áp, vừa tính ra khỏi cửa đã bị ba Lương cản lại.
"Giờ đã khuya rồi, con còn muốn đi đâu?" Ba Lương giữ chặt cô, vẻ mặt rất phức tạp.
"Con muốn đi tìm một người." Câu trả lời của Lương Tiểu Nhu rất