Lương Tiểu Nhu đứng, vặn vòi nước.
Nước ấm như tấm màn nhẹ nhàng vẩy lên người cô, làn hơi nóng bao lấy cô, lòng của cô từ từ mở ra.
Cho dù là Lạc Xuyên như thế nào, cô đều không thể từ chối. Giống như loại thuốc phiện mạnh và tinh khiết nhất, chỉ cần lây nhiễm một lần, sẽ trầm mê vào trong đó, không thể tự thoát ra được.
Mỗi ngày gặp chị ấy, ôm chị ấy, hôn chị ấy, mà vẫn cảm thấy chưa đủ, vẫn muốn đến gần chị ấy thêm, lại gần hơn nữa, hận không thể để chị ấy hòa nhập vào trong xương cốt của mình, chảy vào trong máu của mình, cùng mình trở thành một thể thì mới tốt. Nhưng mà chỉ cần chị ấy hơi cách xa mình một chút, mình sẽ cảm thấy khó chịu, trong lòng vắng vẻ. Chỉ có lúc ôm chị ấy, mới cảm thấy thỏa mãn chướng ngại trong lòng, ôm chị ấy giống như có được cả thế giới.
Mà hiện tại, chị ấy đang ở trong nhà mình, ở trong phòng mình, mặc áo ngủ của mình, còn thân mật với mình như thế. Hôn mặt mình rồi nói một câu lại có vẻ như là một loại ám chỉ mập mờ.
Lương Tiểu Nhu cảm thấy bản thân muốn điên rồi, bị mấy ý tưởng nảy nở liên tục trong lòng tra tấn đến sắp không biết trốn đi đâu.
Cảm giác hoàn toàn khác hẳn với khi quen hai người bạn trai trước, khi đó luôn mong giữ một khoảng cách an toàn, cứ bình bình mà quen nhau, có lẽ có yên tâm, nhưng lại chưa từng động lòng; mà vào lúc này, làm cho nội tâm cô rối bời chỉ bởi một ý nghĩ trong đầu.
Cô muốn cô ấy hoàn toàn thuộc về cô.
Nước rất nóng, nhưng cũng không nóng bằng lòng của cô.
Lần này tắm có chút lâu, Lương Tiểu Nhu lấy một cái khăn lông lớn lau khô tóc. Vừa rồi ở trong phòng tắm như có một ngọn lửa đốt cháy tâm tư và suy nghĩ, vừa ra khỏi phòng tắm ấm áp, lại bị một cơn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ do cô cố tình mở hé ra để thông khí, giống như đang lặng lẽ dập tắt đi ngọn lửa trong long cô.
Chậm chạp đi tới trước cửa phòng ngủ, cánh cửa khép hờ, Lương Tiểu Nhu liếc nhìn vào bên trong, sau đó thì đứng yên.
Mã Lạc Xuyên nửa nằm trên giuờng, mái tóc dài vẫn còn ướt xõa trên bờ vai, có vài sợi rũ xuống ngực, hai chân thon thả mảnh khảnh uể oải duỗi ra, cầm một quyển sách trên tay, mí mắt rũ xuống. Biểu hiện yên tĩnh lại nhìn rất đẹp, ngọn đèn nơi đầu giường tỏa ra ánh sang nhẹ nhàng vờn quanh cô ấy dịu dàng lặng lẽ.
Chỉ là một hình ảnh đơn giản như vậy, Lương Tiểu Nhu lại cảm thấy đẹp như một bức tranh.
Nó chỉ thuộc về mình...
Lương Tiểu Nhu dằn xuống suy nghĩ muốn bay lên, lặng lẽ đi tới, như là không nỡ làm phiền cô ấy, "Sao không sấy tóc? Cẩn thận đừng để bị cảm."
Mã Lạc Xuyên ngẩng lên, khẽ mỉm cười: "Không phải có hệ thống sưởi hơi sao?"
"Có hệ thống sưởi hơi cũng không đủ. Lúc nãy chị ở ngoài gió lạnh quá lâu, cả người lạnh như vậy, nếu không chú ý giữ ấm, chị sẽ bị cảm đó. Người đã lớn như vậy, mà sao không biết để ý gì hết. Lại đây, để em giúp chị sấy khô tóc..."
Ý cười nơi khóe miệng Mã Lạc Xuyên không giảm, "Vậy nhờ em."
"Nhờ vả gì, giữa chúng ta còn cần khách sáo như vậy để làm chi... Chúng ta cũng đâu phải là quan hệ bình thường..."
Đột nhiên đứng đắn như vậy để làm gì? Mặt Lương Tiểu Nhu đỏ lên, vừa suy nghĩ vặt vãnh vừa lấy máy sấy ra, đứng bên cạnh sấy tóc giúp cô ấy.
Nụ cười của Mã Lạc Xuyên càng thêm phần rạng rỡ.
Trong phòng trong một lúc thật im ắng, chỉ có tiếng ù ù của mấy sấy.
Lương Tiểu Nhu giúp Mã Lạc Xuyên sấy tóc, nhưng cô ấy lại không chịu ngồi yên, cứ nghểnh cổ lên xem cuốn sách trên tay. "Chị đang xem sách gì? Xem tập trung như vậy?"
Chị ấy rất thích đọc sách sao? Xem nghiêm túc như vậy, mắt còn không chớp.
Mã Lạc Xuyên cảm nhận được hơi thở của người phía sau đột ngột tới gần, cả người hơi cứng lại, rồi lập tức thả lỏng ra, quơ quơ quyển sách trên tay, "Tìm thấy trên bàn sách của em, cảm thấy rất thú vị."
Lương Tiểu Nhu nhìn vào tên sách, "À, thì ra là cuốn 《Những mảnh xương cuối cùng》 của A Sâm viết." Cô nhìn thoáng qua cuốn sách, nhớ tới Lạc Xuyên cũng thích xem tiểu thuyết trinh thám, tự nhiên sẽ cảm thấy quan tâm đến loại sách này. "Thế nào, chị cảm thấy được không?"
"Ừ, rất hay, viết rất tinh tế." Mã Lạc Xuyên chỉ vào tên tác giả trên quyển sách, nhướng mắt hỏi cô: "Thì ra bác sĩ Cổ chính là tác giả tiểu thuyết trinh thám Cổ Thải Ni? Không nhờ anh ta không chỉ có trình độ thẩm định pháp y, viết tiểu thuyết cũng hay như vậy."
Một người đàn ông luôn hòa nhã tươi cười bao dung, nuông chiều vị hôn thê của mình hết mức. Mã Lạc Xuyên vẫn luôn cảm thấy Cổ Trạch Sâm không đơn giản.
"Thì cũng được." Lương Tiểu Nhu miễn cưỡng đồng ý quan điểm của Mã Lạc Xuyên, nhưng trong lòng có chút bất mãn với chuyện Lạc Xuyên nhắc tới A Sâm. Hình như Lạc Xuyên rất thích A Sâm? Muốn tìm chủ đề khác dời đi sự chú ý của Lạc Xuyên, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra.
"Nghe nói anh ta và Tiểu Lâm kết hôn?" Mã Lạc Xuyên lại nói thêm một câu, còn không đợi Lương Tiểu Nhu trả lời, dường như có chút cảm thán mà nói: "Tiểu Lâm gả cho người đàn ông tốt như bác sĩ Cổ, chắc sẽ rất hạnh phúc."
Thật sự nhịn không được, sắc mặt Lương Tiểu Nhu chùng xuống, hừ khinh bỉ một tiếng: "Thì sao, chị cảm thấy A Sâm là người đàn ông tốt lắm à?"
Mã Lạc Xuyên gật đầu, nghiêm túc nắn mấy ngón tay và nói: "Đẹp trai, sự nghiệp thành công, đối với bạn gái dịu dàng quan tâm, lại còn là tác giả tiểu thuyết trinh thám. Mặc dù tiểu thuyết hồi hộp bí ẩn, nhưng cũng không khó nhìn ra được từ trong đó, anh ta là một người đàn ông lãng mạn, coi trọng tình cảm, là trong trăm người mới tìm được người đàn ông tốt như vậy."
Khuôn mặt Lương Tiểu Nhu càng đen hơn , "Vậy chị đi thích A Sâm đi, cậu ta còn chưa có kết hôn với Thinh Thinh, chị vẫn còn cơ hội đó, nói không chừng cậu ta thật sự sẽ bị chị làm cảm động, thích ngược lại chị thì sao!"
"Vậy cũng không được." Mã Lạc Xuyên lắc đầu, cười có chút ranh mãnh. "Tôi có người mình thích rồi, em ấy càng ưu tú hơn bác sĩ Cổ gấp ngàn lần, là trong triệu người mới tìm được một người."
"Phải không?" Lương Tiểu Nhu cảm thấy cái chị này đúng là không có gì tốt lành hết mà, chuyện thích làm nhất là trêu chọc cô, còn bản thân ngậm bồ hòn làm ngọt lại không biết mệt. "Cô ấy tốt cỡ nào?"
Sợi tóc đen muợt mà trong tay, giống như chiếc đuôi của người cá, trượt ra khỏi tay, Lương Tiểu Nhu vội cầm lên, nó lại trượt xuống, cô liền có hứng thú rượt đuổi nó. Vài sợi tóc rũ trên cổ Lạc Xuyên, sợi tóc mảnh màu đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn sau gáy, Lương Tiểu Nhu đẩy sợi tóc nghịch ngợm, ngón tay phớt qua, chỉ cảm thấy cảm xúc đặc biệt tinh tế, tựa như tơ lụa đẹp đẽ quý giá nhất ở trên đời.
Mà từ góc độc của cô nhìn xuống, tầm mắt chỉ cần hơi di chuyển một chút, đã có thể nhìn thấy cảnh xuân lờ mờ ở phía dưới.
Sao trước đây mình không cảm thấy bộ đồ ngủ này có thể mặc thành gợi cảm đến như vậy?
Lương Tiểu Nhu theo bản năng tiện tay tắt đi điện máy sấy, từ từ khom người xuống hôn lên sau gáy Mã Lạc Xuyên.
"Sao không nghe thấy tiếng nữa? Sấy xong rồi à..." Mã Lạc Xuyên không nghe thấy tiếng máy sấy tóc, cho rằng đã sấy xong rồi, vừa định quay đầu lại đã cảm giác được ở cổ một sự nóng ướt đến gần, rồi đến eo bị kéo lại, cả người Mã Lạc Xuyên run lên.
Sự nóng ướt đó mang theo hơi thở quen thuộc của cô, hà hơi ấm áp giống như muốn đốt thẳng vào tim. Sau đó Lương Tiểu Nhu lại vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm, nửa người của Mã Lạc Xuyên lập tức tê rần, suýt chút nữa chịu không được đã xụi lơ xuống.
"Tiểu Nhu..." Giọng của Mã Lạc Xuyên cũng có chút không ổn định.
Lương Tiểu Nhu không trả lời Mã Lạc Xuyên, nhưng lại dùng sức giữ cánh tay cô ấy, lật cô ấy lại trên giường, bản thân lập tức theo kịp, hai tay chống ở hai bên đầu Mã Lạc Xuyên, cúi xuống từ phía trên, nhìn chằm chằm cô ấy.
Làm sao mới có thể hoàn toàn có được chị ấy? Làm sao mới có thể hoàn toàn đi vào lòng chị ấy? Làm sao mới có thể ở bên chị ấy, mãi mãi vĩnh viễn không xa rời nhau?
Nhin khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng động lòng người gần trong gang tấc, Lương Tiểu Nhu rất muốn nói gì đó rõ rang để bày tỏ long mình, nhưng lại cảm thấy không tìm được từ ngữ chính xác thích hợp để hình dung hàng nghìn hàng vạn cảm xúc lẫn lộn của mình.
Yêu quá sâu đậm, tình khó kể xiết.
Cô vốn không