Lương Tiểu Nhu chở Mã Lạc Xuyên đến nhà của mình, vừa lái xe vừa suy nghĩ.
Lạc Xuyên tối này có vẻ rất lạ, theo tình hình thì buổi tụ họp của gia đình chị ấy chắc đã không diễn ra thành công, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó làm cho chị ấy buồn và tức giận. Là ông Mã đã không đến? Hay là, lại gặp người đàn bà đáng sợ bữa trước?
Đúng vậy, cả biểu hiện lẫn khí tức phát ra trên người đều giống y đúc đêm đó, khác biệt là lần trước cô ấy đẩy cô ra; còn lần này, cô ấy lại đang chờ cô.
Lạc Xuyên ngồi xổm bên một góc đường, chân mày nhíu lại, làm như đang chịu đựng một cái gì đó rất khổ sở; hai tay ôm lấy chính mình, giống như là rất lạnh. Phải rồi, bây giờ đã là tháng 12, lại đang vào giữa đêm, sao có thể không lạnh cho được? Nhìn thấy Mã Lạc Xuyên như vậy, lòng Lương Tiểu Nhu giống như bị cái gì đó xoắn lại, xoắn thành một nắm.
Trong lòng rất sốt ruột, miệng hỏi rồi lại bị Mã Lạc Xuyên che lại, rõ ràng là cô ấy không muốn nói. Nếu cô ấy không muốn nói, thì cô sẽ không hỏi lại. Quan trọng nhất là chỉ cần cô ấy ở bên cạnh cô là đủ rồi. Sau đó thì biểu hiện của Mã Lạc Xuyên... lại đặc biệt kì lạ...
Nghĩ đến đây, Lương Tiểu Nhu không khỏi quay đầu qua nhìn Mã Lạc Xuyên.
Lạc Xuyên dựa vào ghế, áo khoác phủ lên người, một tay chống má cạnh sát cửa kính, nghiêng nửa đầu, bình thản nhìn bên ngoài, trong đôi mắt vẫn như phảng phất vẻ mệt mỏi. Dường như cảm giác được cô đang nhìn, Lạc Xuyên xoay nhẹ má qua, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười nhợt nhạt, "Em đang nhìn lén tôi?"
Lần này thì cười tươi hơn rồi, vẻ mỏi mệt ảm đạm giữa chân mày tức thì như phai nhạt đi nhiều.
Lương Tiểu Nho đỏ mặt, ngoài miệng vẫn cãi lại: "Nhìn lén gì chứ? Nhìn chị thì em còn cần nhìn lén à? Rõ ràng là em nhìn công khai mà!"
Mã Lạc Xuyên gật đầu, "Ừ, quả thật không cần." Rồi lại khẽ nhíu mày, "Tôi nhìn đẹp không?"
Tiếng rất nhỏ, đôi mắt trầm lắng như lóe sáng, dường như phảng phất mang theo một vẻ đẹp tiềm ẩn đánh úp cô.
Lương Tiểu Nhu giật mình, vô thức trả lời: "Đẹp..." Từ từ ngả người về phía Mã Lạc Xuyên, muốn hôn cô ấy một chút. Sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhanh chóng ưỡn thẳng người lại, ngồi thẳng lưng, nghiêp túc tập trung lái xe.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Cô đừng có quên là cô còn đang lái xe đó!
Trong lòng Lương Tiểu Nhu đổ mồ hôi lạnh như đện, ai đó lại đang rù quến người ta...
Bên tai hình như truyền đến tiếng cười rất nhỏ của ai đó, nhẹ nhàng lại nhu hòa mà đi vào tai cô, truyền thẳng vào trong tim cô.
Đúng thật là mình vẫn thích nhất dáng vẻ này của chị ấy.
Đưa Lạc Xuyên trở về căn hộ chung cư nhỏ của mình. lúc Lương Tiểu Nhu đi ở tầng trệt khu nhà mình mới ngẩng đầu chú ý, trong nhà đúng là không có đèn, tối đen như mực. Nói vậy thì Đinh Đinh thật sự không có ở nhà? Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu thì sao Lương Tiểu Nhu lại cảm thấy mỗi một nơi sâu thẳm trong lòng mình bắt đầu trở nên bồn chồn?
Lắc lắc đầu, Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên cùng nhau đi thang máy lên tầng 17, đi đến cửa nhà thì lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cả quá trình, tinh thần của Mã Lạc Xuyên hoàn toàn kiềm chế lại, lặng lẽ ở sau lưng cô, cô nắm tay cô ấy vẫn còn thấy rất lạnh.
Lương Tiểu Nhu tự mắng mình, giờ là lúc nào mà trong đầu chỉ có mấy suy nghĩ không đàng hoàng như vậy? Cô vột dắt cô ấy đi vào phòng, mở hệ thống sưởi, để Lạc Xuyên ngồi trên ghế sô pha, tự mình đi pha một tách trà nóng đem để vào trong tay cô ấy.
"Sao rồi, còn lạnh không?"
Mã Lạc Xuyên lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ nhưng bởi vì đây là của Lương Tiểu Nhu mà Mã Lạc Xuyên lại sinh ra một cảm giác quen thuộc và an tâm. Cô ấy âm thầm quan sát nhà của cô, ấm áp sạch sẽ, phong cách chủ đạo khá hiện đại, đơn giản lại toát lên sự kiêu ngạo. Rất giống Tiểu Nhu.
Rất nhanh, bầu không khí ấm áp đã lan tỏa khắp phòng, bản thân luôn co rúm cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Tay cầm tách trà nóng, bên cạnh là là những lời lo lắng quan tâm của Lương Tiểu Nhu, hơi nước nóng chậm rãi lượn lờ về phía trước, như mây khói mịt mờ muốn đi vào trong mắt Mã Lạc Xuyên.
Mã Lạc Xuyên ngước mắt lên cười, "Thật ấm áp."
Thật ấm áp, thật sự rất ấm áp.
"Thật chứ?" Lương Tiểu Nhu vẫn có chút nghi ngờ lời nói của Mã Lạc Xuyên, đưa tay đến chạm vào lưng cô ấy, cảm giác được sự ấm áp mới gật đầu, chân mày đang nhíu lại thả lỏng ra.
Mã Lạc Xuyên hơi suy nghĩ nhìn cô, "Lời tôi nói em cũng không tin?" Cô vừa định nói tiếp, cô ấy đột nhiên lại thở dài.
"Tối nay ông ta không đến."
Nói xong, Mã Lạc Xuyên dựa đầu lên vai Lương Tiểu Nhu, trong giọng nói bình thản lại kéo theo một chút phẫn uất cùng không cam lòng.
"Sao lại như vậy?" Lương Tiểu Nhu quàng tay qua vai Mã Lạc Xuyên, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà rũ xuống vương trên vai, nhẹ nhàng trả lời lại.
"Hôm nay không phải chị đặc biệt đi mua bánh kem ông ấy thích ăn nhất sao? Dì còn chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, sao ông ấy lại không đến? Có phải là có chuyện gì trì hoãn lại hay không?"
"Có ích gì đâu chứ." Mã Lạc Xuyên lạnh lùng nói, "Chuẩn bị nhiều hơn nữa ông ta cũng sẽ không đến. Hôm nay Mã Lạc Khê từ Mỹ về, ông ta tự nhiên sẽ ở lại nhà