Tiểu Lãnh ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn mẹ mình, hai bàn tay nhỏ của cậu nắm chặt vào nhau.Khóe mắt đỏ ứng của sự tức giận.Kiều Ngân Anh, nhất định bà phải trả giá vì mọi chuyện bà đã gây ra.
"Mẹ, không được khóc.Mẹ có sai đâu mà phải khóc, khóc là thua cô ta rồi."
Cô nhìn nó, khóe mắt không hiểu sao vẫn chảy ra, càng cố nhịn càng chảy nhiều hơn muốn dừng cũng khó.
"Kỳ Tuyết, đứng lại đó."
Cô lấy tay lau dòng nước mắt trên má, lấy hết sức quay đầu lại nhìn người vừa phát ra giọng nói kia.
"Anh tìm tôi có chuyện gì Thiên Vũ?"
"Bao giờ cô có thời gian, ba mẹ tôi muốn gặp Tiểu Lãnh."
Cô cười khinh bỉ, nụ cười khiến người ta rợn mình.Tiểu Lãnh bên cạnh chưa kịp để mẹ mình nói gì giọng điệu châm biếm đã vang lên.
"Ba mẹ ông có quan hệ với tôi sao mà phải gặp."
Thiên Vũ nhíu mày nhìn Tiểu Lãnh, thằng con này của anh gương mặt,tính cách gần như giống anh chỉ có sự lì lợm ương bướng là của mẹ nó.Còn Kỳ Tuyết thì rửng dưng trước hành động của Tiểu Lãnh, cô gần như dung túng cho cậu làm như vậy.
"Tiểu Lãnh ta là ba con."
"Tôi mới không cần loại ba như ông.Tôi tin đứa con gái ở nhà vẫn chờ ông về đó."
Nói xong Tiểu Lãnh kéo Kỳ Tuyết một mạch rời khỏi tầm mắt của Thiên Vũ, đẩy cô vào ghế lái của xe, cậu cũng an nhiên về ghế phụ mà thắt dây an toàn cho mình.Chiếc xe BWM trắng cứ như vậy vụt đi trong tầm mắt Thiên Vũ.
Anh nhìn theo chiếc xe rời đi, từ túi quần lấy ra chiếc điện thoại bấm đuôi số gì đó.
"Chuyện tôi bảo điều tra nhớ làm cho nhanh lên."
Tắt cuộc điện thoại anh vẫn vương vấn về hình ảnh của hai người vừa đi mất.Môi bạc mấp máy gì đó xong nhanh rời đi.
*
Do vừa từ sân bay về lại phải đi họp luôn nên tới gần đêm Kỳ Tuyết mới về đến nhà.Cô mở cửa đi vào bên trong, chắc giờ này mọi người cũng đi ngủ hết rồi nhưng cô không ngờ ba cô đang ngồi ở ghế sofa.Nhìn ông có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn ngồi uống trà đọc báo, đến ngay cả cô đi vào cũng không biết.
"Ba, sao tới giờ này ba cũng chưa ngủ vậy?"
Ba cô ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt già nua,mệt mỏi khiến cô quên đi chuyện lúc sáng.
"Sao về muộn vậy, dạo này công ty có nhiều việc bận vậy sao?"
Cô thay dép đi trong nhà, nhanh nhẹn đi về phía sofa ngồi xuống bên cạnh ba mình.Miệng cười ôn hòa.Thật ra những lúc bình thường có khi ba còn thân với cô hơn cả mẹ của cô vì tính mẹ khó rất hay cáu nên nhiều chuyện cô không dám tâm sự.
"Không ạ, tại con muốn điều chỉnh một số việc thôi.Mà sao hôm nay ba lại thức vậy?"
"Làm gì thì làm cũng chú ý sức khỏe mình.Ba gặp con chẳng qua muốn nói với con về việc của Ngân Anh thôi."
Nụ cười trên miệng cô dập tắt.Hóa ra người ba thương yêu của cô đợi cô tới giờ này cũng
chỉ vì mục đích này.Ánh mắt kiến cường nhìn thẳng ông, miệng lạnh nhạt nói.
"Ba muốn nói gì?"
"Tuyết, ba biết con không thích nó cũng không chấp nhận được việc nó là em con nhưng ba nợ nó rất nhiều.Ba biết mẹ có thể nóng giận không thích nó nhưng còn con ba hiểu con và thằng Nghiên hiểu chuyện hơn sẽ không như vậy."
Cô cười nhạt, hiểu chuyện, mẹ con nóng giận.Thật nực cười, nếu như mẹ cô cũng có con riêng bên ngoài thử hỏi xem ba có ngầm chấp nhận cho bà quan tâm nó như vậy không.Mẹ cô ngoài mặt phản đối nhưng bà vẫn vì ông mà bỏ qua cho nhiều việc Kiều Ngân Anh làm vậy mà với ông ấy thì cô, mẹ hay anh hai đều là người ác.
"Ba hiểu sao? Ba từng lần nào hiểu con chưa? Nếu con và Kiều Ngân Anh xảy ra chuyện thì chắc ba cũng cứu cô ta chứ gì.Ba sao biết cảm giác khi bị mọi người nói này nói nọ khi một mình con mang thai Tiểu Lãnh, ba hiểu được cảm giác bạn thân bao năm là con gái ruột của ba mình,ba biết con đau khổ ra sao khi bị Thiên Vũ ly hôn, ba biết thấy con nhếch nhác sao khi gần mất đi Tiểu Lãnh còn lưu lạc bên ngoài.Ba nói đi, ba hiểu không?"
Nước mắt cô rơi xuống, uất ức bao lâu gần như tuôn trào hết ra, cô có mệt mỏi rồi, cô chẳng biết mình sẽ tiếp tục ra sao nữa.Người ba mình yêu thương gần như quay lưng lại với mình.
"Tuyết, ba biết con cảm giác thế nào nhưng chuyện này có thể bỏ qua không? Vì ba một lần này thôi."
"Nực cười, vậy con nói luôn.Chỉ cần công ty còn có cô ta thì không có con.Nếu ba muốn cô ta con sẽ viết đơn xin từ chức."
"Tuyết, con nói gì vậy."
"Con nói rồi, không còn gì nữa ba cũng ngủ sớm đi.Chuyện hôm nay ba cứ suy nghĩ quyết định của mình đi."
Dứt lời cô xoay lưng rời đi để lại người đàn ông già nua kia.
Đi nhanh về phòng cô chạy nhanh vào phòng tắm.Xả nước lạnh mạnh xuống, dòng nước lạnh trong đêm tối làm người cô run cầm cập nhưng cô hạnh phúc với nó.Chỉ có nước lạnh mới giúp cô thức tỉnh, mạnh mẽ hơn mà đối mặt với những chuyện sẽ xảy ra tiếp đến đang đợi cô.