- Được, vậy thì sẽ như ý chú muốn.
Tống Dịch, tôi hận chú.
Tôi hận chú đến chết.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của hắn, ánh mắt từ đau thương bỗng chốc hóa thành tuyệt vọng trước mắt.
Rồi giận quá hóa cười.
Miệng nở một nụ cười chua chát mà tim như bị hàng ngàn mũi dao đâm qua, những giọt nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Từng giọt từng giọt thấm qua chiếc chăn bông dày đang che kín thân thể mỏng manh kia nhưng cũng không thể nào thấm qua nổi trái tim sắt đá của hắn.
Thứ tình cảm cố chấp chôn chặt trong tim không nói thành lời ấy đột nhiên trở thành nỗi đau dày vò cô ngay lúc này.
Hóa ra yêu một người lại đau khổ đến như thế này.
Cô liều mạng muốn đem trái tim chân thành của mình ra cho hắn nhìn thấy, cuối cùng lại nhìn thấy hắn cùng người phụ nữ ân ân ái ái.
Cô thật ngu ngốc biết bao.
Đáng lẽ ra ngay từ đầu cô phải biết rõ, trong tim hắn đã chẳng có vị trí nào dành cho cô rồi.
Là cô tham lam tình yêu của hắn.
Thứ tình cảm vốn dĩ không thuộc về mình.
Hắn nhìn cô nức nở, trái tim đột nhiên có chút co rút.
Hắn rốt cuộc đã biến cô bé năm nào thành cái bộ dạng gì thế này?
Cô nói cô hận hắn, cô hận hắn đến chết sao? Hắn cũng hận chính bản thân mình.
Hắn rõ ràng biết người mình yêu là Bạch Chi.
Bạch Chi ra đi mang theo tình yêu của hắn, mang theo trái tim biết yêu của hắn.
Lúc đó lồng ngực hắn cũng nhức nhối không thôi, đau đến không thở được.
Từ đó hắn không còn biết yêu là gì nữa.
Hay nói đúng hơn là hắn không còn cần cái thứ gọi là tình yêu nữa.
Cho đến một ngày cô xuất hiện, đôi mắt Tử Y nhìn hắn thực sự rất giống với cô ấy.
Chỉ trách cô không phải là Bạch Chi của hắn.
Vậy mà ngay lúc này đây, nhìn thấy cô bật khóc, tiếng khóc nghẹn ngào vang bên tai hắn, tim hắn lại nhói đau.
Điều hắn muốn chỉ là cô ở bên cạnh hắn, yên vị ở bên cạnh hắn mà thôi.
Hắn không biết rốt cuộc hắn đang chờ đợi điều gì từ cuộc hôn nhân này nữa.
Hắn biết rõ cô không phải là Bạch Chi nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, hắn lại không nhịn được mà xem cô thành Bạch Chi.
Ánh mắt cô tức giận nhìn hắn lại càng giống với cô ấy, hại hắn lại không thể nhẫn tâm mà làm ngơ với cô được.
Hắn ích kỷ.
Hắn tham lam.
Hắn độc ác.
Vậy thì cùng giày vò nhau đến chết đi.
Sau cùng, hắn rít thêm một hơi nữa, điếu thuốc lá cháy cạn chỉ còn lại đầu điếu bị vùi vào chiếc gạt tàn đã cũ trên đầu giường, mớ tâm tư hỗn loạn của hắn cũng theo làn khói trắng mờ ảo kia chìm vào hư vô.
Lúc này, hắn quay về bộ dạng ban đầu, gương mặt vẫn lạnh tanh, giọng nói đầy phũ phàng.
"Vậy thì chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi."
Hắn bước nhanh đi, như để bỏ trốn khỏi nơi đó.
Có phải là hắn sợ mình sẽ dao động không?
Hắn là người dễ mềm lòng thế ư?
Sau khi hắn rời đi, Tử Y cũng mệt mỏi thiếp đi trong đau đớn, không chỉ là thân thể đêm qua đã chịu nhiều dày vò mà còn là ở nơi trái tim nhỏ bé vốn dĩ đã đầy những vết thương kia của cô nữa.
Cô đã chẳng còn niềm tin nào cho rằng một ngày nào hắn sẽ yêu cô, bởi vì khi yêu một người, chắc chắn sẽ không bao giờ khiến cho người đó phải đau đớn đến mức muốn chết đi như thế này.
Không, hắn chẳng yêu ai cả.
Hắn chỉ yêu chính bản thân mình thôi.
Đến trưa, cô cắn răng chịu đau ngồi dậy, cố lết từng bước nặng nề đi xuống dưới lầu, hắn đã rời khỏi nhà từ rất lâu.
Cũng không hề mảy may quan tâm cô lấy một lời...!
Trên chiếc bàn ăn rộng lớn chỉ còn mỗi mẹ chồng cô, đêm qua nghe tiếng động bên phòng cô, bà biết đã xảy ra loại chuyện gì.
Nhưng căn bản bà không có cách nào ngăn cản nổi cơn thịnh nộ của Tống Dịch.
Sáng nay thấy hắn lại vội vã rời đi, bà cũng chỉ biết thở dài, con trai bà cứ cố chấp sống mãi trong những sai lầm của quá khứ.
Kết quả, tổn thương mình lại càng tổn thương người.
- Tử Y, con...!không sao chứ?
Cô chỉ im lặng lắc đầu, nhìn những món ăn trước mắt cũng không còn cảm thấy ngon miệng nữa.
- Mẹ à, con muốn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.
- Được, để mẹ bảo tài xế đưa con đi.
Cô ngước nhìn lên bầu trời, cuộc đời bị vây hãm trong căn biệt thự này.
Cô bây giờ giống như chú chim nhỏ thầm khao khát tự do bị người khác giẫm đạp không thương tiếc.
...!
Cánh cửa phòng làm việc của Tống Dịch được đẩy ra, giọng nói nhỏ nhẹ của Hà Nghiên Nhi vang lên.
- Tống Dịch, anh làm sao vậy? Đã mấy ngày không gặp, anh không nhớ người ta sao?
Cô ta rất tự nhiên ngồi lên đùi hắn, cọ sát bộ ngực lớn vào người anh, móng tay được tô vẽ đủ loại màu sắc chạm lên vòm ngực hắn, lướt nhẹ vẽ nên những vòng tròn trên cơ ngực săn chắc.
Cùng một khuôn mặt nhưng quả nhiên hành động lại rất khác.
Nhưng hôm nay tâm tình hắn lại không tốt, hai hàng chân mày nhíu