Chức vụ cục trưởng tổng cục đặc phái ngoại giao của Mastuki mang trọng trách vô cùng lớn.
Hắn là cánh tay phải của thế lực nhật hoàng.
Bên ngoài giao hảo với các thế gia cực kì tốt, có ma mới biết thực chất bên trong hắn đang làm gì nghĩ gì.
Bữa tiệc lần này hội tụ rất nhiều nhân vật tầm cỡ.
Thí như đại tướng, thí Nam Trấn Ảnh, Lâm Cảnh,...!Bất kì ai cũng có khả năng lay chuyển thành phố này.
Bữa tiệc do một tay Miko chuẩn bị, tất cả mọi thứ đều tươm tất, trang hoàng lộng lẫy xa hoa đầy uy quyền.
Dương Yến dưới danh nghĩa là Lâm phu nhân cũng đến cùng Lâm Cảnh.
Lần này cô ta biết điều, không mang tâm tư muốn phá hoại nữa, chỉ yên phận đi theo Lâm Cảnh giống như một đồ vật trang trí.
Với lại, Lâm Cảnh cũng chỉ mang cô ta theo cho có lệ.
Hắn hoàn toàn không coi cô ta là nữ nhân của mình.
Thiệp mời của Mastuki gửi đến Nam gia, tuy nhiên hắn không hy vọng nhiều đến việc Nam Trấn Ảnh sẽ đến.
Bởi thực chất hắn biết Nam Trấn Ảnh sẽ không bao giờ thăm gia mấy loại tiệc tùng nhàm chán này.
Từ sau khi nghe tin Nam Trấn Ảnh thoát chết trở về hắn vẫn chưa một lần gặp lại hắn ta.
Sự việc ngày hôm đó dường như vẫn còn rõ mồn một trước mắt, ấy vậy mà thời gian đã trôi qua hơn một năm rồi.
Hắn cho người tìm kiếm tung tích của Nhạc Ca, nhưng khi điều tra đến Nam gia thì manh mối lại đứt đoạn.
Tiệc vào đã được một nửa, bỗng dưng có tiếng nháo nhào bên ngoài vang lên.
Phía cửa lớn, Nam Trấn Ảnh đang đi đến.
Bên cạnh hắn, còn có một cô gái.
Mastuki đứng hình, khi nhìn thấy cô gái ấy, đột nhiên hơi thở hắn dần trở nên khó khăn.
Gương mặt người con gái xinh đẹp đó cả đời này hắn chẳng thể nào quên, bởi nó đã khắc sâu vào trong trong tâm trí hắn, trái tim hắn.
Những ký ức xưa kia như một trận lũ ùa tới, nhấn chìm tâm trí hắn.
Ánh mắt lúc này của hắn, dường như chỉ chứa mỗi hình bóng của Nhạc Ca.
Nam Trấn Ảnh nhìn thấy biểu cảm của hắn, khoé miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Còn bên cạnh hắn ta, Miko dường như cũng nhận thấy được sự kỳ lạ từ thái độ của hắn.
Hắn khi nhìn một người phụ nữ sao có thể ngây người như thế, rốt cuộc là vì sao, Miko tức giận, nhưng cô vẫn cố nén sự tức giận ấy trong lòng mình.
Cô ta trước giờ luôn là phu nhân quyền quý, là một người phụ nữ thông minh phải dùng cách thông minh để giữ đàn ông.
Sao có thể vì ghen tuông mà đánh mất bản chất cao sang của mình.
Miko kéo tay Mastuki, gượng cười nói vào tai hắn.
"Anh,....đại soái đến rồi..."
Lúc này Mastuki mới thức tỉnh, bàn tay cầm ly rượu của hắn siết chặt lại, hắn hít sâu một hơi, đưa nó cho Miko, sau đó mới chậm rãi bước tới.
Miệng chào Nam Trấn Ảnh, thế nhưng ánh mắt lại không buông khỏi người Nhạc Ca.
"Cám ơn ngài đại soái đã chấp nhận lời mời của tôi...."
Nam Trấn Ảnh đối với ánh nhìn của hắn chỉ cảm thấy khinh thường.
Hắn đưa tay lên.
"Cục trưởng không cần phải khách sáo, chúng ta đâu phải mới quen biết ngày đầu đâu, anh chịu mời tôi đã là nể mặt rồi."
Cái bắt tay vẻ bề ngoài chẳng có gì đặc biệt, thực chất nó đang bắt đầu cho cuộc chiến giữa hai người đàn ông.
Mastuki cảm nhận sức siết chặt đến từ Nam Trấn Ảnh, ánh mắt mới rời khỏi Nhạc Ca, hắn cười gượng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thực chất, hắn chẳng thể suy nghĩ được gì nữa.
Người con gái mà hắn nhung nhớ suốt bao nhiêu năm đang đứng ngay trước mặt hắn.
Nhạc Ca ngay từ khi nhìn thấy ngôi biệt thự thì đã thất thần không biết bao lâu.
Chân tay cô bủn rủn, nơi này, chính là biệt thự trước kia của Nhạc gia.
Nếu như năm đó không xảy ra biến cố, có lẽ gia đình cô vẫn còn sống vui vẻ hạnh phúc ở đây.
Nhìn mỗi một vật, mỗi một bông hoa, cây cảnh, trái tim cô không khỏi xót xa, tất cả dường như chẳng có gì thay đổi, mỗi một vật đều còn ở đó nhưng người thì đã chẳng còn lại ai.
Một mình Nhạc Ca lạc lõng, không gian rộng lớn như vậy, mà Nhạc Ca chỉ thấy ngột ngạt đến đáng sợ.
Vai cô run lên, hai mắt nóng rẫy đắng cay.
Nam Trấn Ảnh quay sang nhìn cô, sự đau đớn của cô hắn có thể cảm nhận được, người con gái của mình đau đớn, hắn cũng không thể thoải mái nổi, bỗng dưng hắn ôm lấy vai cô.
"Đừng lo lắng quá...em chỉ cần đi theo tôi....."
Có lẽ là vì quá lạnh chăng, cho nên cô mới cảm giác như cái ôm của hắn thật ấm áp.
Nó khiến cho trái tim cô an ổn trở lại.
Vì sao chứ, lúc này có hắn ở bên cạnh cô, sự đơn độc trong lòng dường như đã vơi đi phần nào.
Hắn đưa cô vào bên trong, lướt qua Mastuki.
Cô không để ý nhiều đến người vừa chào hỏi với hắn, cũng không nhìn kĩ mặt của người đó.
Vẫn những lời tán gẫu của đám người giới chính trị, cô nghe hoàn toàn không hiểu gì.
Chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, một hồi lâu sau điều khiến cô khó chịu nhất chính là có rất nhiều người nhìn chăm chăm vào mình.
Điều này cũng không khó hiểu lắm.
Nam Trấn Ảnh là nhân vật nào cơ chứ, hắn tầm cỡ như thế, đương nhiên người phụ nữ đi bên cạnh chắc chắn cũng không hề tầm thường.
Họ bàn tán rằng cô là ai, có danh tính như thế nào, là gì của Nam Trấn Ảnh.
Nhạc Ca mặc một bộ váy dạ hội màu vàng nhạt trễ vai, căn phòng này người nhiều vô kể, thế mà cô lại cảm thấy thật lạnh lẽo.
Đột nhiên Nam Trấn Ảnh khoác áo lên cho cô, sau đó dịu dàng chỉnh lại tóc cho cô.
Từng cử chỉ của hắn đều vô cùng ân cần tỉ mỉ.
"Tôi có việc đi một chút, em đứng đây đừng đi đâu cả, đợi tôi...."
Một người đàn ông hoàn hảo như thế, lại đối với một người phụ nữ dịu dàng như thế, thật khiến cho người ta không khỏi cảm thán.
Người ngoài nhìn vào sẽ nói như vậy, cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng chỉ có Nhạc Ca mới biết rằng.
Hắn ta làm như vậy là đang diễn trò chơi người khác xem.
Cô không từ chối những gì hắn làm cho mình, cũng không có hành động gì mờ ám với hắn.
Những chuyện này cô không quan tâm.
Vì tất cả tâm tư của cô đã lạc trôi đến tận đâu, thất thần như người mất hồn.
"Được..."
Dương Yến đứng từ xa chứng kiến được một màn tình tứ của hai người.
Ánh mắt cô ta chứa đầy lửa hận.
Đáng lẽ ra, người phụ nữ đang đứng bên cạnh Nam Trấn Ảnh, được hắn chăm sóc như thế kia phải là cô ta mới đúng, Dương Yến không cam lòng.
Tại sao cô ta lại đi đến bước đường này, tại sao cô ta lại không có được dù chỉ là một chút tình cảm của Nam Trấn Ảnh? Còn người phụ nữ kia chẳng có gì có thể so được với cô ta lại có được tình cảm của hắn.
Dương Yến bực bội nốc cạn ly rượu trên tay, cô ta đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, tức tối quay lưng đi.
Mastuki lặng im đứng một nơi, ánh mắt hắn nhìn Nhạc Ca không rời, cô vẫn xinh đẹp như năm đó, chỉ là trong đôi mắt kia đã nhuốm thêm vài phần ưu tư sâu sắc, có lẽ thời gian và từng trải đã biến một thiếu nữ vô lo trở nên như vậy.
Nhớ lại năm đó, sau khi lấy được thông tin mật, hắn đã trở về cầu xin nhật hoàng có thể tha cho nhà họ Nhạc, họ không hề biết đến kế hoạch cũng như thân phận của hắn.
Nhưng lời cầu xin của hắn làm sao nhật hoàng có thể chấp nhận, cuối cùng, tổ chức cho hắn một lựa chọn, nhà họ Nhạc bắt buộc phải chết, chỉ có 1 người được sống.
Đêm giông tố ngày hôm đó, hắn giết chết cả nhà họ Nhạc chỉ chừa Nhạc Ca ra, mắt của Nhạc Hiểu, cũng chính tay hắn hủy hoại.
Nhưng điều hắn không thể ngờ là Nam Trấn Ảnh xuất hiện, hắn ta cho hắn một phát đạn ngay trước mắt Nhạc Ca.
Ánh mắt tuyệt vọng hãi hùng khi đó của cô ngàn vạn lần ám ảnh hắn.
Cho đến cuối cùng, hắn vẫn thành công là Nam Vi của cô, cô vẫn tin tưởng hắn.
Còn Nam Trấn Ảnh, hắn sẽ mãi mãi mang tội danh giết người, và dù cho hắn có yêu Nhạc Ca đến đâu, Nhạc Ca cũng sẽ không bao giờ yêu hắn.
Vì Nhạc Ca chỉ có thể là của Nam Vi, và vĩnh viễn là của Nam Vi.
Nhạc Ca đang lơ đãng, bỗng một nữ phục vụ đi qua, không cẩn thận làm rượu đổ vào người cô.
Nữ phục vụ rối rít xin lỗi, Nhạc Ca nói không sao nhưng cô ta vẫn cứ khăng khăng muốn dẫn cô đi thay đồ.
Rượu đổ khá nhiều, ướt vào cả bên trong.
Nhạc Ca nhìn quanh, Nam Trấn Ảnh không ở đây, cô đi thay một chút rồi trở về chắc sẽ không