Dương Yến trở về bữa tiệc, thấy Nam Trấn Ảnh bồn chồn nhìn ngó xung quanh, đoán chắc hắn đang tìm Nhạc Ca.
Dương Yến nghĩ vậy, trong lòng không khỏi cười hiểm ác.
"Trấn Ảnh....."
"Dương Yến??....." Hắn thấy Dương Yến ở đây, ban đầu có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại, cô ta là phu nhân của Lâm Cảnh, có mặt ở đây cũng là chuyện đương nhiên.
Dương Yến tỏ vẻ vô can, ngạc nhiên hỏi hắn.
"Anh đang tìm ai sao...."
Hắn vừa có chuyện phải đi một lúc, đến khi quay lại thì đã không thấy Nhạc Ca đâu nữa, lòng hắn nóng như lửa đốt, không có thời gian mà để ý đến Dương Yến.
Hắn vội vàng tìm kiếm, cũng không nói gì nhiều với cô ta.
"Không có gì đâu, tôi có việc, tôi đi trước đây...."
Hắn quay người định bước đi, Dương Yến cắn môi, Nam Trấn Ảnh lại vì một người phụ nữ khác mà lạnh lùng với cô ta.
Điều này khiến cô ta đố kị, đố kị đến phát điên.
"Trấn Ảnh!! Em vừa thấy cô gái đi cùng anh theo ngài cục trưởng lên lầu trên rồi, anh đang tìm cô ấy sao?..."
Nam Trấn Ảnh đứng khựng lại, Nhạc Ca đi cùng Mastuki sao.
Được lắm, tình cũ gặp lại, không đợi được liền tìm đến nhau rồi à.
Bàn tay hắn nắm nghiền lại, vẻ mặt lạnh tanh nhưng ánh mắt thì lại bùng lên lửa giận.
Hắn còn đang lo lắng cho cô, việc chưa xong đã vội vàng giao lại cho Triệu Triết mà chạy đi tìm cô.
Vậy mà cô....lại ở cùng tình cũ....được lắm.
Đúng là người phụ nữ vô tâm, cô luôn thích chọc tức hắn như vậy.
Nam Trấn Ảnh không nói một câu, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt của hắn đã nói lên tất cả, ngay khi hắn cả người đầy sát khí bước đi, Dương Yến đã biết chắc chắn việc mình làm là vô cùng đúng đắn.
Cô ta đúng là nhìn thấy Nhạc Ca rời đi, nhưng cô là đi cùng một nữ phục vụ.
Dương Yến bám theo, thấy Nhạc Ca vào một căn phòng, sau đó không lâu thấy Mastuki cũng vào căn phòng đó.
Lúc ấy trong đầu cô ta bỗng nảy ra một ý định, Dương Yến muốn cho Nam Trấn Ảnh ghét bỏ Nhạc Ca, có như thế cô ta mới có cơ hội giành lại Nam Trấn Ảnh.
Vậy là Dương Yến đã lén khoá ngoài cánh cửa lại, sau đó đi xuống dưới, thản nhiên như không mà tham gia bữa tiệc.
Căn phòng này với Nhạc Ca vô cùng quen thuộc, bởi mỗi một thứ ở đây đều là kỉ niệm một thời của cô, thế nhưng lúc này, chúng đã hoàn toàn không có thứ gì thuộc về cô nữa.
Mastuki ngồi trên ghế, Nhạc Ca đứng bên cửa sổ.
Chỉ là hai người hoàn toàn xa lạ, thế nhưng không gian im ắng lúc này lại hài hoà đến lạ, thật giống như trước đây, cô cũng đã từng sống như thế vậy.
Cảnh vật bên ngoài bao nhiêu năm rồi, thay đổi có, nguyên vẹn cũng có.
Chỉ là lòng người đã không còn như trước, xúc cảm đem lại cũng chẳng còn trọn vẹn nữa.
"Chủ nhân trước kia của nơi này rất thích hoa cỏ...." Bỗng nhiên hắn nói.
Nhạc Ca gượng gạo cười, thu lại ánh mắt vô thần đang nhìn xuống vườn hoa dưới đó.
"...Vậy à....."
"Phải...."
Chủ nhân trước kia trong lòng hai người đều biết rõ là ai, Nhạc Ca thích dương cầm, thích trồng hoa, cô thích rất nhiều thứ, vậy nên mỗi một vật còn lại ở nơi này đều là những gì mà hắn giữ lại với hy vọng, chỉ cần cô trở về, hắn sẽ nguyện đem mọi thứ, trả lại hết cho cô.
"Vậy chủ nhân trước kia của nơi này....đã đi đâu rồi...." Nhạc Ca tựa vào cửa sổ, ánh mắt bi thương.
"Họ.....đã đến một nơi rất xa....không bao giờ trở lại nữa...." Đúng thế, họ đã không còn có mặt trên đời này nữa, vì chính hắn đã giết chết họ.
Chỉ còn lại mình Nhạc Ca....người mà hắn yêu nhất....
"Cô có biết...vườn ngọc lan đó là do ai đã trồng không....."
Cô nhìn hắn, không nói gì, đương nhiên cô biết.
"Chính là chủ nhân của nơi này....cô ấy đã trồng vườn hoa ngọc lan đó, mỗi ngày trồng một bông...."
Đến khi đủ một nghìn bông, cô ấy sẽ chấp nhận lời tỏ tình của một người.
Chỉ tiếc rằng cô ấy chưa kịp đồng ý, cũng chưa kịp trồng đủ thì đã chẳng bao giờ còn cơ hội ấy nữa.
Lời hắn nói, cũng chính là lời trước kia cô đã từng nói.
"Nam Vi, em muốn có một khu vườn tám trăm bông hoa ngọc lan, đợi đến khi trồng đủ một nghìn bông, em sẽ đồng ý lấy anh..." Ngày đó đẹp đẽ như thế, ấy vậy mà đã là quá khứ xưa kia rồi.
Cô gặp được A Tứ, cũng đã yêu anh, tình cảm dành cho Nam Vi, nó đau đớn vô cùng.
Nhưng nó cũng chỉ là thứ tình cảm mến mộ.
Hoá ra, đó không phải là tình yêu.
Những rung động thời trẻ, có phải đều ngọt ngào như thế hay không.
Có lẽ chính Nhạc Ca cũng chẳng thể lý giải nổi, cô chỉ biết một điều.
Nam Vi là thanh xuân của cô.
Là thời trẻ của cô.
Nhưng A Tứ, anh lại là cả cuộc đời của cô, là người mà đời này kiếp này cô trân trọng yêu thương.
"Cô có biết tại sao cô ấy lại trồng vườn hoa đó không....."
"Không biết....."
"Là vì một người........nhưng người đó, đã chết rồi."
"Vậy sao..."
"Cô nghĩ....nếu người đó còn sống...liệu cô gái có còn tiếp tục trồng thêm 199 bông ngọc lan còn lại hay không...?"
Nhạc Ca mơ hồ, nếu Nam Vi còn sống....!Như vậy thật tốt, anh còn sống, cha mẹ còn sống, A Tứ cũng còn sống....Mộng tưởng này cũng thật đẹp đẽ.
Chỉ là từ nếu này vốn không hề tồn tại.
"Cô gái đó....tôi....cũng không biết nữa...." Nhạc Ca ôm lấy vai mình, cô vô cùng mông lung.
Cô giờ đã là vật trong tay Nam Trấn Ảnh, cô làm gì còn tư cách nhắc đến Nam Vi, cũng làm gì còn tư cách để nhắc đến A Tứ nữa chứ.
Nhạc Ca còn thấy khinh bỉ chính mình, chứ nói gì đến người khác.
Cô nhu nhược, cô không đủ can đảm và sức mạnh để chống lại Nam Trấn Ảnh.
Kẻ như cô, bị dày vò là xứng đáng.
"Xin lỗi vì đã hỏi cô những chuyện này...."
"Không sao, câu truyện anh kể rất hay, chỉ là tôi nghĩ, khi đó cô gái có lẽ cũng không biết được tình cảm thực sự của mình là gì.
Chỉ khi trải qua sinh tử đắng cay mới tìm được tình yêu.
Thanh xuân tuy đẹp đẽ, nhưng tình yêu lại không dễ dàng gì xuất phát từ sự đẹp đẽ ấy."
Hay ư, Nhạc Ca, chính cô là nhân vật chính trọng câu truyện đó, từ rất hay này phát ra từ miệng cô làm hắn vô cùng hụt hẫng.
Chuyện tình này, là khắc cốt ghi tâm cảm động lòng người.
Vậy mà cô nói, đó không phải là tình yêu.
Lẽ nào những ngày tháng đó, những tình cảm đó đều là giả hay sao.
Hắn không cam lòng, Mastuki thấy được sự bối rối của cô, trong lòng hắn bỗng nghi hoặc, lẽ nào cô đã quên Nam Vi rồi, cô không còn muốn trồng hoa ngọc lan đợi hắn nữa.
Hay cô, đã yêu Nam Trấn Ảnh mất rồi.
Tâm trí hắn rối loạn, ánh mắt không che giấu nổi chút tức giận.
"Không! Đó chính là tình yêu!" Hắn bỗng đứng dậy.
"...Đó là tình yêu, tình yêu đẹp nhất trên đời này.
Không gì có thể thay đổi...cũng không gì có thể nhạt phai, yêu là như vậy, tình cảm thời thành xuân mới là trong sáng thuần khiết nhất, bền bỉ nhất, đẹp đẽ nhất....."
Ánh mắt hắn nhìn Nhạc Ca như lửa đốt.
Ánh mắt đó thật quen thuộc, nhưng nó chỉ khiến cho Nhạc Ca thêm sợ hãi.
Hắn đang kích động vì lời nói của cô, lẽ nào cô chưa từng yêu hắn, hay cô đã yêu người khác.
Bất kể lý do là gì, hắn đều không thể chấp nhận nổi.
Cố chấp nhiều năm như thế, nói không có tình cảm là không có tình cảm, nói không yêu là có thể dứt bỏ hay sao.
Nhạc Ca, cô